MỤC LỤC:
***
Ai cũng có những niềm vui đáng nhớ và những nỗi buồn đáng quên, ai cũng muốn được ghi nhận nhưng có những điều không bao giờ nhắc tới. Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để viết ra, để soi tỏ những góc nhỏ trong tâm hồn.
Đây là một câu chuyện ngắn kể về hành trình trong cuộc sống của chú dê con.
Tập 1: Chú dê con tinh nghịch
Trong một ngôi nhà nọ - thuộc vùng sâu vùng xa của Tỉnh Long An, ông Kê và bà Hợi sống với nhau, cùng với 5 người con, trong đó người con út trong nhà là chú dê nhỏ nghịch ngợm.
Ông Kê mắc bệnh nặng từ khi chú vừa mới lọt lòng, cả gia đình phụ thuộc vào mẹ Hợi và các chị lớn phải đi phụ giúp việc ở xa. Mỗi năm chỉ được một mùa lúa chín nên bữa ăn của cả gia đình cứ bấp bênh như những con nước lớn nước ròng vậy. Ngày nhỏ, bữa ăn của gia đình dê con chủ yếu là cháo độn với khoai, nhưng đồ ăn thì không bao giờ thiếu, chỉ cần ra đồng theo con nước lớn nước ròng thì bao nhiêu là tôm, cua, cá, ếch, …
Tuổi thơ của chú là những ngày cùng đám bạn rong ruổi đi khắp các ngõ ngách cánh đồng để lượm trứng vịt đẻ rớt. Hay lùng sục khắp các ụ cây để tìm bắt chuột đồng, hay tát từng cái ao, cái rạch khô nước để bắt cá, bắt rắn. Những lần như thế ôi bao nhiêu là chiến lợi phẩm, rồi bày nhau nấu đủ thứ món ăn như: chuột khìa nước dừa, rắn xào sả, cá bống dừa kho tiêu …
Ôi cái tuổi thơ của dê con thật thiếu thốn nhưng mà cũng thật đẹp. Để rồi dù đi bao lâu, cái hình ảnh tuổi thơ ấy vẫn còn rõ nét và thật hoài niệm.
Vì nhà nghèo, con đông, cả nhà phụ thuộc vào đám ruộng lúa và cái vườn xoài quanh nhà. Khi hết mùa lúa, các chị của dê con lại đi phụ giúp việc ở xa, đến vài tháng mới về một lần.
Việc không may đến với cả nhà khi chú dê con khoảng 4 tuổi, trong một lần người lớn vắng nhà, mẹ Hợi thì đang trông việc ở tuốt con sông sau nhà. Dê con và bạn hàng xóm chơi trò đốt lửa, chú chất đống lá khô ngay cạnh vách nhà để đốt, ngọn lửa bén nhanh qua vách lá rồi nhanh chóng bùng lên khắp ngôi nhà.
Chú dê con sợ quá, chạy xuống ruộng nước gần nhà ngồi khóc, mẹ Hợi khi phát hiện ra thì hô hoán, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, hàng xóm có cố cách mấy cũng không thể nào cứu nổi một căn nhà lá đang bốc cháy dữ dội.
Và kể từ đó, nhà chú dê nghèo lại càng nghèo hơn: nhà không còn, đám xoài thì cháy rụi. Mặc dù được hàng xóm tận tình quyên góp, giúp đỡ xây dựng lại căn nhà nhỏ, nhưng cuộc sống của gia đình đã kiệt quệ từ đó.
Đến bây giờ, ba mươi năm đã trôi qua, nhưng ký ức dữ dội đó không bao giờ phai nhạt, hàng xóm vẫn nhớ như in về chú dê con 4 tuổi đốt nhà. Chú còn tự hào khoe với mẹ Hợi rằng: “Nhờ con mà mẹ mới có nhà mới để ở!”.
Mẹ chú cũng giận lắm, nhưng mà thương cái ngây dại của con, mẹ mỉm cười như muốn nói: “Dù thế nào đi nữa, còn được sống đã là một niềm hạnh phúc lớn”.
Cùng CHUNG TAY đóng góp trí lực và vật lực để giúp 3goc.vn sản xuất thêm nhiều nội dung hay trong thời gian tới, bạn nhé!
Tập 2: Chú dê con học hỏi
Cũng nhờ vào đám cháy năm nào, một số người trong gia đình chú dê con may mắn được một người bà đáng kính cưu mang, che chở, số khác thì vẫn tiếp tục ở lại chăm lo cho ruộng đồng.
Từ năm dê con 5 tuổi, gia đình chú đã được cho về thành thị để sống cạnh bà ngay trong khuôn viên Chùa. Từ đây, chú bắt đầu được cho làm quen với con chữ, với những câu kinh, câu kệ.
Chú dê con mang theo những ký ức thật đẹp từ nông thôn lên thành thị, cùng những người bạn mới, bắt đầu khám phá những vùng đất mới. Đến tuổi đi học, chú dê con là đứa trẻ hoạt bát, lễ phép và rất hay bày trò.
Ngày đi học, bao nhiêu đứa bạn thị thành được chú dẫn vào con đường mò cua bắt ốc, tát ao bắt cá, tắm sông, hái dừa nước hay tắm mưa chọi sình. Ngày đó thì nhỏ con lắm, mà chú vẫn hay đánh nhau với mấy đứa lớn xác.
Người bà thấy chú hung dữ quá nên đặt chú pháp danh là Huệ Hiền để mong sau này chú được thông minh, hiền thiện. Ngoài giờ học ra, mỗi tối chú dê con hay lên Chùa để nghe quý Sư tụng kinh, lạy Phật, hoặc đơn giản là chú đến đó để … ngủ gục.
Việc học hành của chú cũng thuận lợi, những năm cấp 2 chú đều là học sinh nghèo học giỏi. Còn nhớ những lần được nhận học bổng của nhà trường có kèm theo cả chiếc xe đạp của các cô chú mạnh thường quân.
Bước ngoặt trong tuổi thơ tinh nghịch của chú là những ngày tháng bùng nổ về trò chơi máy tính. Ban đầu là những trò chơi offline như: Half-life, MU, Báo Động đỏ, … rồi đến những trò chơi online, trong đó nổi tiếng nhất là game Võ lâm truyền kỳ mà bao thế hệ dê con, rắn con, ngựa con, khỉ con đều biết.
Những năm cuối cấp 2 là những ngày chìm trong các trò chơi máy tính đầy hấp dẫn. Nhưng cũng may, cái ý thức về một tuổi thơ nghèo khó đã giúp chú dê con phần nào vượt qua được cám dỗ và tiến bước trên con đường học tập.
Những năm cấp 3 là những ngày tháng mà chú dê con trui rèn khả năng học tập, với mục tiêu chính là đỗ vào trường đại học danh tiếng nào đó. Ngày ấy cố gắng học cũng chỉ để chọn trường chứ không phải chọn nghề mình sẽ làm khi ra trường.
Ngày ấy điểm số cũng đứng top đầu lớp nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đạt loại giỏi vì tiếng anh quá tệ. Một kỷ niệm không bao giờ quên đó là ngày chọn nguyện vọng để thi Đại học, chú dê con rất muốn thi khối B trường Y nhưng vì không đủ tiền đăng ký nên chỉ đăng ký khối A về kinh tế.
Chắc có lẽ vì tuổi thơ thiếu thốn và nghèo đói đã hình thành trong chú dê con một ý chí vươn lên, không ngại khó khăn gian khổ.
Tập 3: Dê con toả sáng
Sau bao nhiêu cố gắng và kiên trì, cuối cùng giấc mơ đỗ đại học danh tiếng của chú dê con năm nào đã thành hiện thực. Ngày chú biết điểm thi đại học và biết mình sẽ đỗ Đại học mong ước, tâm hồn chú như trên mây, sự tự hào trộn chút sự hãnh diện.
Những năm tháng đại học là những năm tháng tuyệt vời! Lần đầu tiên được bước ra khỏi nhà đúng nghĩa. Ban đầu chú dê con còn bỡ ngỡ nhiều điều, nhưng theo thời gian chú đã thích nghi khá nhanh với môi trường sống mới, làm quen với những người bạn mới – những người bạn còn nâng đỡ nhau đến tận bây giờ.
Vì không muốn làm gánh nặng thêm cho gia đình, không lâu sau khi vào đại học, chú dê con đã lao vào những công việc làm thêm như làm gia sư, phát tờ rơi, hay kể cả được dẫn dụ vào nghề bán hàng đa cấp.
Vẫn nhớ như in ngày được đứa bạn cấp 3 giới thiệu vào nhóm bán hàng của công ty Lô Hội trên đường Cộng Hoà.
Đó là một buổi tối nọ, một nhóm khoảng 10 người ăn mặc rất tươm tất vây quanh, chú dê con đứng giữa vòng tròn. Mọi người hô hào Quyết tâm! Quyết tâm! Quyết tâm! Làm chú dê cũng như tiếp thêm được động lực để… mua kem đánh răng như món đồ ra mắt nhóm (Vì kem đánh răng là mặt hàng rẻ nhất trong số các sản phẩm và được quảng cáo là có thể nuốt).
Nguyên tắc hoạt động của các nhóm là người sau càng bán được nhiều hàng, thì người quản lý trực tiếp sẽ càng nhiều hoa hồng.
Vì thế, để có nhiều tiền hoa hồng, bắt buộc mỗi thành viên phải tuyển thật nhiều nhân sự cấp dưới, không cần bỏ công bán hàng nhiều, chỉ cần cấp dưới bán được nhiều hàng thì mặc nhiên tiền về túi cấp trên và giá bán các sản phẩm thường rất cao so với giá trị sản phẩm mang lại.
Như lẽ tự nhiên, một sinh viên chân ướt chân ráo mới vào Sài Gòn, không tiền, không kinh nghiệm tuyển dụng, lại muốn giàu nhanh là điều không thể. Bài học đầu tiên ở Sài Gòn của chú: Không làm mà muốn có ăn, thì chỉ có ăn … kem đánh răng!
Thời sinh viên trôi qua rất mau với nhiều kỷ niệm đẹp – những chuyến đi xa, những ngày tháng trui rèn trong môi trường quân sự, những lần làm công tác tình nguyện. Trên tất cả, chú dê con muốn được ra trường thật mau, nhanh chóng đi làm kiếm tiền và phát triển sự nghiệp.
Trải nghiệm tiếp theo của chú là đạp xe quảng bá nước uống collagen của công ty Bình An, bán cafe bột, telesale HomeCredit, nhắc nợ. Không có gì là dư thừa, đó là những hành trang kinh nghiệm và kỹ năng để sau này phục vụ cho công việc đầu tiên sau khi ra trường: banker.
Với sự chịu khó và tinh thần ham học hỏi, chẳng mấy chốc chú dê con được nhận vào làm việc tại một ngân hàng lớn và uy tín. Trong 3 năm phấn đấu nỗ lực làm ngày làm đêm, được sự ghi nhận của ban lãnh đạo, chú dê con có bước tiến đầu tiên trong sự nghiệp: làm lãnh đạo phòng khi còn rất trẻ.
Chú vẫn nhớ như in bài thơ tựa đề NHẪN của người bà đáng kính đã dạy chú như sau:
Xuân Lan Thu Cúc
Ở chung một nhà
Một hôm chủ gia
Bảo đi gánh gạo
Xuân Lan tánh quạu
Tắc lưỡi hít hà
Đường đi càng xa
Gánh kia càng nặng
Thu Cúc tươi tắn
Vui vẻ như thường
Thiên lý dặm trường
Coi như gần xủng (xong)
Xuân Lan thấy cũng
Lấy làm lạ kỳ
Cùng gánh cùng đi
Sự nặng bình đẳng
Nó sao thủng thẳng
Đi đứng nhẹ nhàng
Cất lời hỏi han
Nàng Thu đáp lại
Phải nên NHẪN nại
Vạn Sự Đắc Thành!
Do đó bài học từ sự Kham Nhẫn đã hằn sâu vào tâm trí của chú dê con, chú xem đó như kim chỉ nam để bước trên đường đời.
Song song với con đường sự nghiệp thăng tiến là con đường kinh doanh phụ cũng ngày càng khởi sắc - mua bán nhà đất.
Lợi nhuận năm sau luôn cao gấp đôi năm trước. Cứ như thế kéo dài được khoảng 4 năm, từ số 0 tròn trĩnh, chú dê con năm nào đã có cho mình một lượng tài sản lớn, vượt hơn cả mong đợi ban đầu. Đi cùng với đó là cái bản ngã ngày càng lớn vì làm gì cũng thành công, cũng đúng.
Tuy nhiên cuộc đời vốn vô thường, có được ắt sẽ có mất…
Tập 4: Dê con trượt dốc
Khi sự nghiệp lên quá nhanh cũng giống như chiếc xe đang tăng tốc, nhưng thiếu đi kinh nghiệm và một người Thầy dẫn dắt có vai trò như một chiếc phanh, thì việc trượt dốc là điều không thể tránh khỏi.
Sau quãng thời gian dài chịu tác động của Covid 19, nền kinh tế trì trệ, chính quãng thời gian này lãi suất vay cực kỳ thấp để kích cầu, hỗ trợ nền kinh tế. Việc vay vốn lãi suất rẻ và giá hàng hóa tăng nhanh đã kích thích chú dê con thiếu kinh nghiệm vay vốn rất nhiều để đầu tư.
Không ngờ việc siết chặt vốn tín dụng vài tháng sau đó đã làm tâm lý bi quan phủ khắp thị trường. Việc tiếp cận vốn trở nên rất khó khăn với chi phí rất cao, chi phí bỗng chốc tăng rất mạnh trong khi việc bán hàng rất khó khăn đã làm cho chú dê con lạc quan năm nào rơi vào bế tắc trong vũng nợ.
Cuối năm 2022, những khó khăn về kinh tế đã làm cho tâm chú bất an, để cho tâm lắng đọng tìm ra con đường mới, chú dê con đã đến khóa Thiền Vipassana 10 ngày tại thiền viện Phước Sơn. Tại đây chú đã xuất gia gieo duyên trọn 10 ngày để quyết tâm học Pháp.
Trong 10 ngày chỉ có Thân và Tâm liên tục trò chuyện với nhau, đó là quãng thời gian hiếm hoi 2 bạn ấy có dịp truyền thông cho nhau sau quãng thời gian dài xa cách.
Khóa thiền 10 ngày không giúp cho chú dê con giải quyết triệt để vấn đề đang gặp phải, nhưng đã giúp chú dê con tỉnh táo, tĩnh tâm, có thêm nghị lực để học cách chấp nhận bản chất của cuộc sống này là vô thường, khổ, vô ngã.
Bài học suốt 10 ngày hành thiền: “Không thích cũng không ghét cảm xúc! Mọi việc hãy để nó diễn ra tự nhiên như chính nó đang là”.
Sau mỗi giai đoạn của cuộc sống, những tổn thương về vật chất, tinh thần hay rạn nứt những mối quan hệ xã hội là điều không thể tránh khỏi, song song cũng cho ta rất nhiều Niềm Vui và Hạnh Phúc đan xen. Đó là bản chất của cuộc sống Vô Thường.
Trong hành trình của chú dê con, chính tâm tham đã dẫn dắt chú đi rất xa, nếu hoàn cảnh tiếp tục thuận lợi chắc đường trở về nhà của chú còn xa lắm. Nghịch cảnh cũng có giá trị của nó, nhờ nghịch cảnh đã kéo chú dê con trở lại, quay vào bên trong để sửa chính mình.
Chú nhận ra rằng, cuộc sống vốn rất nhẹ nhàng khi chú chấp nhận hết những gì đang diễn ra, học cách buông xả để hành trang được nhẹ nhàng mà bước về phía trước. Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau, còn muốn lên cao thì phải học buông xả!
Chân thành cảm ơn bạn đọc đã cùng theo dõi câu chuyện của chú dê con, bạn có muốn nhắn gửi bài học nào cho chú dê con bên dưới bài viết không?
***
Nội dung: Phạm Văn Bình - Học viên Content 3 Gốc - K7
Biên tập: Khánh Vi
Hình ảnh: Phạm Văn Bình
Comments