MỤC LỤC
***
“Khi bằng tuổi mẹ thì con sẽ hiểu được tại sao mẹ làm như thế!” Câu nói của mẹ tôi cứ phảng phất trong những dòng kỷ niệm quá khứ. Tuổi thơ tôi biết bao lần cảm thấy bị tổn thương, tôi cảm tưởng trái tim mình sẽ chẳng bao giờ lành. Nhưng không tôi đã nhầm, tất cả vết thương đều sẽ được lành lại khi tôi cho mình đủ yêu thương.
Nhà trong trái tim tôi
Ngày ấy, tôi khoảng tám tuổi, một đứa trẻ ham chơi, cảm giác trong tôi về nhà là một nơi cô đơn trong chính trái tim mình. Nhà tôi - một gia đình làm nông trung bình. Mẹ tôi cần mẫn làm việc đủ lo cho gia đình những bữa ăn và chi tiêu sinh hoạt hàng ngày.
Sau một ngày làm việc vất vả cật lực ngoài đồng thì mẹ lao về nhà, mẹ lại tất bật nào là đàn lợn, đàn gà, đàn con thơ rắc rối. Chúng rắc rối như chính tâm trạng của mẹ vậy! Tối đến là mẹ vén chiếc quần thật cao nhanh chân chạy từ khu bếp sang chăm sóc cho đàn lợn, rồi vội vàng nấu cơm, quét sân, nhặt rau, gọi các con đi tắm…
Công việc vắt kiệt sức của mẹ như chiếc khăn khô vắt không còn ra nước. Thế nên, mẹ chẳng bao giờ bình tĩnh, mẹ bắt đầu những câu chửi với lời la mắng. Bao cảm xúc của mẹ được bung ra qua những lời nói chua chát khó nghe, đắng ngắt, lạnh lùng, vô tình.
Lời mắng vô tình của mẹ như gáo nước lạnh đổ ập và tâm trí non nớt, mềm oặt của tôi. Ngày qua ngày, những tổn thương ấy găm sâu vào ký ức như một khẳng định “Mẹ không yêu thương mình”. Thế nên, dù mẹ làm gì tôi cũng suy diễn ra lời khẳng định ấy.
Nào mẹ dành đồ ngon cho anh chị lớn, tôi là út nên phần thiệt là về mình. Nào anh chị làm gì có lỗi cũng sẽ bị bỏ qua, còn tôi dù chỉ sai một tí cũng sẽ bị ăn đòn.
Những điều ấy đọng lại trong tôi như những vết cứa vào trái tim. Tôi nào biết nỗi vất vả của mẹ cũng như không nhận ra những suy nghĩ đó là do sự tham lam ích kỷ đang khống chế mình. Tôi chỉ thấy mình tổn thương, vết thương tâm hồn đang chảy máu.
Suy nghĩ bồng bột dẫn đến hành động không sáng suốt
Lớn hơn một chút, tôi bước vào tuổi vị thành niên - cái tuổi mà luôn có những bất ngờ với những ý tưởng kỳ quái, đầy thách thức cho cả tôi và mẹ.
Có lần tôi trốn dưới bụi cây, trốn trong đống rơm dưới trời mưa lất phất, âm u mờ mịt như cái u uất trong tâm hồn tôi. Những lần tôi trốn ấy là một lần tôi báo hiệu cho mẹ biết rằng con muốn đi khỏi nhà này ngay lập tức.
Dù tôi trốn ở đâu thì ánh mắt tôi luôn bán đứng chính mình. Tôi nhìn vào nhà qua những kẽ hở, tôi ngóng trông, chờ đợi, mong mỏi những lo lắng bồn chồn từ mẹ mình. Lúc đầu, mẹ tôi cũng hơi hoảng loạn đi tìm tôi.
Tôi không biết linh cảm hay trực giác giữa mẹ và con, mà mẹ dễ dàng tìm ra chỗ tôi trốn mà không bóc mẽ tôi, để tôi thỏa mãn cái trò trốn tìm đầy mưu mô non choẹt của trẻ con. Mẹ chẳng còn lo lắng lại ung dung bóng gió nói to lên rằng cho tôi đi luôn không cần tìm nữa.
Cuộc đua thử sức bắt đầu giữa tôi và mẹ xem ai là người thua cuộc trong trò chơi trốn tìm này. Chính lúc này tôi lại càng cảm thấy ba mẹ chẳng hề yêu mình. Trẻ con thông minh bao nhiêu cũng để ra những vết hở dễ đoán.
Tôi không thể hiểu, tôi không hề biết, trong tôi luôn có những cảm giác tổn thương chưa bao giờ được lấp đầy. Nó là những nỗi đau không mạnh mẽ nhưng lại âm ỉ.
Muôn ngả đường cho một lối đi
Thời gian lặng lẽ trôi, ngày tháng năm vội qua, trong tôi đầy sự tự ti, u mê và tăm tối. Tôi đã đóng cửa trái tim và đóng cửa với những hiểu biết của mình suốt một thời gian. Vì vậy, bên trong tôi đầy sự tự ti.
Ngồi trong bóng tối nhưng trong tôi luôn trỗi dậy những khao khát đi tìm kiếm cái mới, như cánh tay cố gắng nắm bắt những tia sáng yếu ớt. Một vài cơ hội gặp gỡ bạn bè, chợt lướt qua tôi những bạn trẻ đầy năng lượng, đầy sự sống. Thế là tôi khao khát bước đi nhưng sao trong lòng vẫn còn run rẩy, rụt rè.
Vượt lên chính mình, tôi đăng ký khóa tu mùa hè cho thanh thiếu niên học sinh do nhà chùa tổ chức. Những thời khóa tu học là một trải nghiệm trong tôi bao cảm xúc. Sau 2 ngày tu học, ấn tượng nhất trong tôi là thời khóa “Sinh nhật hướng thượng". Ý nghĩa của thời khoá này là một ngày sinh nhật đặc biệt không chỉ cho riêng tôi mà cho toàn bộ tu sinh.
Lần đầu tiên sinh nhật không chỉ có những nụ cười mà còn có những giọt nước mắt. Một ngày sinh nhật không cho riêng tôi mà dành tặng cho mẹ tôi - người đã cho tôi cuộc sống, tình yêu.
Đôi mắt tôi nhắm lại, những giọt lệ ướt thành dòng khi từng câu thơ trong thời khóa chạm vào trái tim tôi.
Điều thứ nhất giữ gìn thai giáo,
Mười tháng trường chu đáo mọi bề
Mười tháng trường - ngắn hay dài mà ví von "trường" đầy những vất vả lo toan cho hình hài bé bỏng. Để rồi khi tôi ra khỏi lòng mẹ thì mẹ tôi lại chịu những đau đớn khôn cùng nhắc tôi khắc ghi thêm những cơn đau vỡ vụn của trái tim
“Thứ hai sanh đẻ gớm ghê,
Chịu đau chịu khổ mỏi mê trăm phần.
Điều thứ ba, thâm ân nuôi dưỡng,
Cực đến đâu, bền vững chẳng lay.
Thứ tư ăn đắng nuốt cay,
Để dành bùi ngọt đủ đầy cho con.
Điều thứ năm lại còn khi ngủ,
Ướt mẹ nằm, khô ráo phần con.”
Công sinh, ơn dưỡng chẳng màng từ lúc sinh ra sáu tháng nhọc nhằn ăn đắng nuốt cay tinh hoa mẹ dành sữa ngọt bùi thơm. Đêm nằm chẳng yên thân thể hao mòn lo con ẩm ướt nhọc nhằn mẹ kham. Biết bao điều tô vẽ cho từng ngày tháng trôi đi nhẹ nhàng trong vòng tay mẹ miễn con được no ấm đủ đầy, mẹ cam, mẹ chịu chẳng lần kêu than.
Thứ sáu sú nước nhai cơm,
Miễn con no ấm chẳng nhờm, chẳng ghê.
Điều thứ bảy không chê ô uế,
Giặt đồ dơ của trẻ không phiền.
Thứ tám chẳng nỡ chia riêng,
Nếu con đi vắng cha phiền mẹ lo
Điều thứ chín miễn con sung sướng,
Dầu phải mang nghiệp chướng cũng cam,
Tính sao có lợi thì làm,
Chẳng màng tội lỗi, bị giam bị cầm.
Mẹ có dãi nắng dầm sương hay đau đớn thân tâm mẹ cũng chẳng màng. Mẹ đứng sau che chở cho con, nâng niu con dù con phạm bao nhiêu lỗi sai đi chăng nữa.
Điều thứ mười chẳng ham trau chuốt,
Dành cho con các cuộc thanh nhàn,
Thương con như ngọc như vàng
Ơn cha, nghĩa mẹ sánh bằng Thái Sơn.
-Trích kinh "Báo Đáp Công Ơn cha mẹ"
Lúc này, trong tôi mới hiểu ra những trò trẻ con hay những trách móc của tôi thật là sai lầm. Từng câu thơ như nhắc nhở tôi rằng dù chỉ một hành động hay một cái gì đó chạm nhẹ vào tôi cũng đủ làm mẹ đau. Tôi hiểu được tình yêu của mẹ luôn sẵn có trong cuộc sống hàng ngày chứ không phải là những lời nói hay những cử chỉ mà tôi có thể nhìn một cách hời hợt qua ánh mắt dại khờ.
Tôi đã yêu, tôi yêu cái sự lam lũ, yêu cả những câu nói đầy hờn tủi trong mẹ. Trái tim tôi rung lên từng hồi như đang kêu gọi sự hòa nhịp yêu thương.
Trái tim lành lặn lấp đầy bởi sự yêu thương
Càng nghe, càng nghĩ tôi càng thấy được tình thương vô bờ của mẹ dành cho tôi. Khi thấu hiểu được cảm xúc, nỗi khổ, vất vả, tình yêu của mẹ thì dường như trái tim tôi được lành lặn, bởi nó được lấp đầy tình yêu.
Và rồi, thực tại đã kéo tôi ra khỏi quá khứ khi “những gì thấy chưa hẳn đã là thật, những gì cảm nhận chưa phải đã là đúng.” Tôi chạy về bên mẹ, tôi ngồi im lặng, ngắm chiếc bóng yếu ớt, đôi chân đi chầm chậm run run, bàn tay gầy gầy gân guốc tôi thấy hối hận cho tình yêu đã bị tôi lãng phí.
Tôi chợt nhận ra, tôi đang và đã thừa hưởng từ mẹ một thời thanh xuân và đang thừa hưởng dần dần những cái già trên con người hay chính trong tâm hồn tôi.
Ngồi bên mẹ lắng nghe những chia sẻ tôi chợt nhận ra những tình yêu mẹ dành cho tôi chưa bao giờ dừng. Lúc này, những tổn thương trong tôi hoàn toàn xóa nhòa để tôi biết: "Ba mẹ là lá chắn che chở suốt đời con". Tình yêu trong tôi như những mũi kim thêu dệt lên trái tim tưởng như đang vỡ mà đã lành.
Dừng lại nơi đây, dừng lại ngay lúc này những suy nghĩ miên man tôi thấy những điều trong lành nhất, đẹp nhất để biết rằng tình yêu luôn được truyền thừa từ ba mẹ sang con, từ dòng máu, hơi thở hay nồng nàn hơi ấm chưa bao giờ đứt đoạn trong mỗi chúng ta.
Và rồi trái tim bé bỏng tuổi thơ bỗng lành lại, đã ngừng chảy máu.
***
Nội dung: Trần Thơm - học viên Content 3 Gốc K7
Biên tập: Khánh Vi
Comentarios