Cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận lợi, sẽ có những giai đoạn chông chênh và trắc trở. Làm sao để vượt thoát những giông bão để chạm tới những khao khát và ước mơ?
Mời bạn cùng blog 3 gốc theo dõi hành trình chuyển hóa của chị Thu Hiền - học viên Content 3 gốc Khóa 5 để cùng suy ngẫm về hành trình vượt qua nghịch cảnh - chạm tới ước mơ và sự bình an, bạn nhé!
Mục lục
Tuổi thơ thiếu vắng hơi ấm mẹ cha
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo của khu vực Đông Nam Bộ: ngày thì nắng cháy da, đêm thì sương xuống lạnh buốt. Tôi sống trong trong tình yêu thương của bà ngoại và mẹ vì ba mẹ đã chia tay từ khi đứa trẻ là tôi chưa chào đời. Cứ thế, tôi lớn lên bằng cái mác mà xã hội đặt cho là con không cha.
Đến khi học lớp 10, trong cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh, tôi mới biết mặt ba lần đầu. Sau chia tay mẹ một vài năm, ông có cuộc sống riêng bên gia đình mới. Tôi không oán trách dù ông chỉ đến hỏi thăm khi tôi bệnh nặng. Tôi hiểu, mình không có quyền bắt ai có trách nhiệm với mình. Mình được sinh ra và tồn tại trong kiếp sống này là điều cực kỳ may mắn rồi.
Dù thiếu thốn tình cảm của ba nhưng bù lại tôi được sống trong tình thương yêu vô bờ từ mẹ và bà ngoại.
Năm tôi vừa học hết lớp 2, mẹ đi thêm bước nữa. Thời gian này tôi về sống với ông bà ngoại và bà trở thành người mẹ thứ 2 rất đỗi ân cần của tôi. Bà năm đó khoảng 60 tuổi, tuy tuổi đã cao nhưng bà không ngại làm mọi việc để có tiền nuôi tôi ăn học. Bà vừa trồng lúa, đậu, hoa màu, vừa đan lát nia thúng, vừa đi làm công, vừa buôn bán lặt vặt những gì bà trồng được,…Dù vất vả nhưng bà vẫn dành thời gian chỉ dạy và quan tâm đến tôi từng chút một. Mỗi khi tôi ốm bà chạy vạy thuốc thang, khi tôi phạm lỗi bà ân cần dạy bảo.
Mặc dù bà chăm sóc tốt nhưng tôi vẫn buồn và cô đơn. Vì mặc cảm, tự ti, tôi sống rất khép mình, ít trò chuyện với người khác nhưng lại khao khát được người khác quan tâm đến mình. Mỗi khi ai la mắng, quát nạt, tôi tủi thân và khóc; nhưng khi ai quan tâm, dù không thể hiện ra ngoài nhưng tôi rất hân hoan. Dần dần các trạng thái đó ăn sâu vào tiềm thức và hình thành nên tính cách của tôi lúc nào không biết.
Ký ức này giúp tôi hiểu ra, một đứa trẻ có thể không có cha bên cạnh nhưng rất cần có mẹ. Tình thương của mẹ bao la ngọt ngào như dòng nước mát tưới tẩm tâm hồn, dù có bao nhiêu tình thương khác trao cho nhưng trong lòng vẫn thấy trống rỗng, cô đơn và thiếu thốn.
Quả thật không sai chút nào với câu nói: Càng yêu thì càng giận. Khi mẹ bước thêm bước nữa, tôi vô cùng đau khổ, hụt hẫng. Tôi đã gục vào vai dì tôi khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc, khóc suốt từ chiều đến tối đến hết đêm. Hôm sau hai mắt sưng húp và tôi đã không dậy nổi để đến trường. Ai đã trải qua cảm giác này cũng sẽ thấu hiểu được. Tôi trách mẹ rất nhiều, trách tại sao mẹ bỏ lại tôi một mình. Tôi giận mẹ suốt một thời gian rất dài. Trách đến khi mẹ ôm em trai trở về sau 4 năm sống bên chồng mới không hạnh phúc.
Khi lớn lên tôi mới biết mình thật ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Cha mẹ sinh ra là điều may mắn, không ai có quyền đòi hỏi người khác phải hy sinh vì mình. Tất cả chỉ là nhân duyên. Nhân duyên mẹ trở về đã mở ra cho đứa trẻ thiếu thốn tình cảm là tôi một trang mới tuy nhọc nhằn nhưng hạnh phúc.
Khó khăn không làm tắt ước mơ và nghị lực sống
Thời gian trôi qua, tôi dần hiểu được vì sao mẹ đi lấy chồng. Tôi cũng biết mẹ vì thương và lo cho đứa con gái bé bỏng mà đã sống không hạnh phúc. Mẹ kết thúc cuộc hôn nhân mới vì họ không cho mẹ về thăm tôi, quan tâm, chu cấp cho tôi ăn học.
Khi tôi hiểu ra được tình thương của mẹ dành cho mình quá lớn, tôi thấy thương và yêu mẹ rất nhiều. Lúc còn nhỏ để hiểu và thương sâu sắc thì chưa có nhưng tôi đã cảm nhận được sự ấm áp và bao la khi tôi ôm mẹ, khi tôi nằm cạnh mẹ mỗi đêm.
Kể từ ngày đó cả 3 mẹ con sống với nhau rất vui vẻ và hạnh phúc. Dù cuộc sống rất khó khăn vất vả: cơm lo ngày 3 bữa không đủ, sách vở đi mượn các anh chị trong xóm, bộ áo dài mặc trong 3 năm liên tiếp nhưng tôi sống vui vẻ và hạnh phúc bên mẹ cùng em trai.
Để mẹ đỡ vất vả, tôi học một buổi, còn 1 buổi đi làm thuê kiếm tiền phụ mẹ. Vì càng lên lớp cao chi phí càng nhiều và còn phải lo cho em tôi nữa. Tôi nhớ mãi hồi cấp 3, nhà cách trường 10km, phương tiện đi lại của tôi là chiếc xe đạp cũ của bà ngoại. Nó cũ đến mức hôm nay hỏng cái này, mai hỏng cái khác, có khi phải dẫn bộ 2 – 3 km về nhà. Tôi thường xuyên phải đi nhờ bạn bè. Rồi có lúc không trả nổi 10.000đ tiền gửi xe (năm 1996-2000) hàng tháng, tôi tìm đủ mọi cách né bác bảo vệ. Có lúc nhân cơ hội bác không soát vé, có lúc đi nhờ xe, có khi gửi xe bên ngoài rồi đi bộ đến trường.
Khó khăn, thiếu thốn là vậy nhưng tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Cuộc sống của tôi luôn đầy ắp tiếng cười, chan hòa yêu thương, vì bên cạnh luôn có mẹ và tôi vẫn may mắn được đến trường.
Những khó khăn vất vả đã nung nấu trong tôi một ước mơ, một hoài bão và một khát khao rất lớn là cố gắng học thật giỏi, có công việc ổn định, thu nhập cao để lo cho mẹ, em và ông bà ngoại. Chính điều đó đã giúp tôi có quyết tâm hành động, sự kiên trì bền bỉ, bản lĩnh và tự tin để nắm bắt những cơ hội đến với mình.
Cơ hội mở ra nhưng thách thức cũng bắt đầu
Cuộc đời trao tặng tôi những gì tôi xứng đáng, nhiều hơn cả những gì tôi muốn. Khi biết mình đỗ cấp 3 với điểm số thuộc top 3 toàn trường tôi thật bất ngờ, và cuộc đời tôi đã nở hoa vào cái ngày tôi nhận tin báo mình đỗ vào Đại học, một trường Đại học cũng gọi là xịn sò ở Sài Gòn trong thời điểm đó.
Niềm vui của tôi và gia đình vừa đến thì nỗi lo lắng cũng ập về. Tôi còn nhớ rất rõ ngày đó, mợ tôi gọi tôi lại và hỏi:
- Con có muốn đi học Đại học không?
Câu hỏi chạm đúng ước mơ, vào khát khao cháy bỏng, tôi liền đáp:
- Dạ con muốn ạ!
Nhưng ngay sau đó là một câu hỏi được đặt ra:
- Nhưng mẹ làm gì có tiền mà cho con đi học ạ?
Mợ tôi ân cần bảo:
- Nếu con muốn đi học mợ sẽ đứng ra vay tiền dùm mẹ con để cho con đóng học phí học kỳ đầu tiên. Khi xuống Sài Gòn học hành ổn định vài tháng rồi con tự đi xin việc làm mà lo cho kỳ học tiếp theo.
Lúc này, trong tâm trí tôi rối bời, vừa mừng, vừa lo, vừa sợ, bao nhiêu suy nghĩ cứ nhảy múa trong đầu tôi. Rồi mợ nói tiếp:
- Con cứ đi học, bây giờ lo xong phần nhập học rồi sau đó tính tiếp. Bao nhiêu người muốn đi học không được vì không ai thi đỗ.
(Mợ là vợ của cậu - em trai ruột của mẹ tôi. Ngày đó mẹ tôi không đi vay mượn được của ai vì họ sợ mẹ không có tiền trả. Nhà cậu mợ khá hơn nên có uy tín).
Vì sao mà có cuộc trò chuyện của tôi và mợ như vậy? Vì thời gian đó tôi và 5 bạn cùng trang lứa trong xóm đi thi Đại học nhưng chỉ có 1 mình tôi đỗ. Mợ vừa thương và vừa tiếc cho tôi. Tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Nhờ sự động viên, khích lệ của gia đình, tôi bước sang một trang mới. Cuộc đời của tôi, sau bao nhọc nhằn, chính thức nở hoa từ đó.
Dám ước mơ và nỗ lực hành động
Hành trang của tôi năm 2000 khi rời xa quê hương, xa gia đình để tìm một cuộc đời mới không chỉ là số tiền là 1.500.000 VNĐ mà mợ vay giúp. Cùng với số tiền đó, bên trong tôi có một ước mơ, một khát khao đủ lớn. Điều đó thúc đẩy tôi hành động, tìm mọi cách để biến ước mơ và khát khao thành sự thật.
“Nếu bạn thật sự muốn, bạn sẽ tìm cách
Nếu bạn không muốn, bạn sẽ tìm lý do”
– Jim Rohn – Triết Gia nổi tiếng về phát triển bản thân của Mỹ.
Và tôi đã bò, đã trườn, đã lê lết bước lên từng nấc thang một để đến nơi tôi cần đến bằng chính nỗ lực của mình. Tôi biết thời gian 4 năm tôi học Đại học, mẹ ở quê nhà rất vất vả trong cuộc sống: vừa chăm gia đình, nuôi em tôi ăn học, vừa lo lắng cho tôi nơi đất khách quê người không biết cuộc sống thế nào. Trong tâm trí tôi, mẹ là người tuyệt vời nhất. Dù không phải lúc nào cũng ở gần nhưng mẹ đã luôn đồng hành trong những nấc thang quan trong của cuộc đời tôi.
Đăng ký nhập học xong, tôi bắt đầu đi tìm việc làm thêm. May mắn là tôi có anh bạn (học Đại học trước tôi 1 năm) đang đi dạy kèm. Anh biết tôi đang đi xin việc nên nhường cho tôi lớp mình đang dạy. Lại một lần nữa tôi trào dâng trong hạnh phúc vì cảm thấy mình may mắn!
Từ đó tôi bắt đầu hành trình vừa học, vừa làm. Ngoài giờ học, tôi dạy kèm thêm 4 đến 5 ca. Những ngày được nghỉ học, tôi đi phát tờ rơi quảng cáo và đi làm phục vụ, chạy bàn ở các quán ăn, nhà hàng. Hè đến tôi xin vào các Công ty làm tiếp thị quảng cáo. Tết đến sinh viên ai cũng háo hức về quê sum họp, còn tôi đi làm tạp vụ, quét dọn nhà cửa để mua quà về cho gia đình.
Tôi rất hạnh phúc vì mỗi khi tôi mong muốn điều tốt đẹp gì thì Vũ Trụ lại mang đến cho tôi cơ hội. Nhờ đó suốt thời gian sinh viên tôi hoàn toàn tự chủ về kinh tế và phát triển bản thân tích cực hơn, sống có ước mơ, hoài bão và không làm phiền lòng gia đình và mẹ tôi.
Hạt mầm mơ ước nở hoa rạng rỡ
Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng tốt nghiệp Đại học đúng hạn. Tôi cũng xin được việc ở Cơ quan nhà nước có uy tín và thâm niên lâu năm trực thuộc Bộ Tài Nguyên Môi trường mà không tốn chút chi phí nào.
Trong quá trình công tác, tôi luôn được nâng đỡ và hỗ trợ rất nhiều từ sếp và đồng nghiệp. Chuyên môn tôi ngày càng lên cao. Rồi tôi hợp tác với các Công ty bên ngoài làm thêm ngoài giờ. Công việc ổn định, tồi tôi lập gia đình, sinh con, mọi thứ của tôi ngày càng phát triển.
Tôi về quê xây cho mẹ được ngôi nhà, chăm lo được sức khỏe và cuộc sống của mẹ, em trai và một phần nào chăm sóc ông bà ngoại tốt hơn. Tôi cũng có nhà ở Sài Gòn để che nắng che mưa. Tôi đủ để lo cho gia đình nhỏ của mình mỗi ngày.
Giờ đây, viết lại những dòng hồi ký này, không phải là để khoe thành tích, cũng không phải là vì tự hào, tôi viết vì những nỗ lực của mình.. Kết quả của tôi cũng bình thường như bao người khác. Tôi không giàu như tỷ phú hay vang danh như những người nổi tiếng. Và có thể tôi cũng chưa giỏi bằng bạn. Nhưng tôi của ngày hôm nay đã tốt hơn ngày hôm qua. Tôi biết rằng mình đã đạt được tất cả những điều tốt đẹp đó bằng chính công sức, bằng mồ hôi nước mắt của mình.
Mỗi chặng đường đi qua, tôi đều phải gồng mình để hứng chịu những sóng gió, những mưa bão từ thể xác đến tinh thần. Khi một mình bạn chống chọi với giông bão cuộc đời và khi bạn vượt qua được nó, bạn sẽ thấy mình thật sự rất phi thường.
Ngẫm nghĩ lại tôi thấy mình vô cùng may mắn trên từng chặng đường, từng nấc thang mà tôi bước. Trong mỗi giai đoạn cuộc đời, tôi đều có những ước mơ và khao khát, sự nỗ lực để vượt lên số phận.
Thành công và vấp ngã - cơ hội để nhìn lại chính mình
Giờ đây nhìn lại suốt một chặng đường dài hơn 23 năm xa quê hương, tôi đã thấm nhuần những hỉ nộ ái ố của cuộc đời; tôi chìm trong tham lam, ích kỷ, sân hận và si mê, không còn là những gì thuần túy, thơ ngây của năm tháng thơ ấu.
Vào giai đoạn bản thân đạt được ước mơ, cũng là lúc tôi kiêu ngạo, tự phụ không điểm dừng. Tôi như một con hổ, luôn không hài lòng, luôn không làm theo lời góp ý, luôn cáu gắt nóng giận vô cớ đối với chồng con. Tôi đã sát thương những người thân bằng lời nói của chính mình. Cách hành xử cố chấp đó đã phá tan các mối quan hệ tốt đẹp từ gia đình đến bạn bè. Nhưng tôi không hề hay biết là mình đang như vậy. Tôi mong cầu nhiều hơn, đòi hỏi nhiều hơn, ích kỷ nhiều hơn.
Cho đến một ngày tôi mất dần các mối quan hệ tốt đẹp, gia đình tôi xảy ra nhiều chuyện bất như ý, tôi mới nhận ra sự thất bại ngay chính tâm hồn mình.
Tôi tưởng mình có tất cả, rằng mình đủ đầy trong cuộc sống nhưng cuối cùng đến chặn đường này tôi đã nhận ra mình không có gì cả. Cái được là hư danh, phù phiếm, phồn hoa bên ngoài của xã hội nhưng cái mất bên trong tôi rất lớn, mất đi sự dễ thương, sự tinh khiết trong tâm hồn. Tôi đã chạy theo vòng xoáy của kim tiền và đánh mất đi bản thể chân thật của chính mình.
Ngay lúc này, tôi đang trên hành trình đi tìm lại chính bản thể thân tâm. Tôi muốn quay về với cốt lõi Chân - Thiện - Mỹ, để trao yêu thương, nuôi dạy những tâm hồn trẻ thơ thuần khiết đang bên cạnh mình. Tôi ước muốn sống có ý nghĩa, sống có giá trị, trao đi những điều tốt đẹp tôi đã nhận được trong hành trình qua.
Bởi tôi thấy mình mắc nợ cuộc đời này quá nhiều. Suốt hành trình đã qua, tôi chỉ nhận những gì tốt đẹp từ Vũ trụ mà không cho đi điều gì cả!
Ngày tôi nhận ra quy luật Cho và Nhận, tôi thầm biết ơn cuộc sống vô cùng:
Cảm ơn cuộc đời đã cho ta tất cả!
Đến một ngày vấp ngã đến bên ta
Chợt nhận ra đời ta như giấc mộng
Tỉnh mộng rồi hãy viết tiếp yêu thương!
Tôi đã nhìn thấy tham sân si của mình nhờ nghe những bài pháp của thầy Minh Niệm, những bài giảng của thầy Trần Việt Quân và rất nhiều bài học giá trị khác.
Tôi thực hành Thiền để nhận ra tâm mình, thực tập quan sát tâm và buông xả ngay trong các tình huống mà tôi trải qua hàng ngày.
Tôi sống chậm lại, quay vào bên trong để tự chữa lành những tổn thương từ thời nhỏ dại đến khi khôn lớn.
Tôi thực hành trao yêu thương và nói những lời tử tế.
Nhân duyên đưa đẩy tôi tham gia lớp Content 3 gốc. Khóa học đã giúp tôi viết ra và khắc sâu hơn những gì mình đã trải qua. Tôi không chỉ sâu sắc hơn bài học của mình mà một lần nữa xác định rõ ràng lại hướng đi, ước mơ và quyết tâm thực hiện tất cả.
Lời kết
Tôi đã thực hiện ước mơ, khao khát, vượt lên hoàn cảnh bằng nỗ lực vượt thoát - lấn át khó khăn. Tất cả khiến tôi của ngày hôm nay trưởng thành hơn, mạnh mẽ nhưng cũng bao dung và mềm mại với chính mình và mọi người.
Còn bạn, bạn đã từng nỗ lực cho ước mơ, nỗ lực vượt qua nghịch cảnh như thế nào? Hãy chia sẻ để cùng nắm tay nhau trên hành trình sắp tới, bạn nhé!
Nội dung: Thu Hiền - Học viên khóa content 3 gốc khóa 5
Biên tập: Nguyễn Hằng
Hình ảnh: Hạnh Dung
Comments