Cuộc sống mưu sinh đôi khi làm ta đánh mất sự hồn nhiên, vô tư, vui vẻ thời trẻ thơ.
Vòng xoáy cuộc đời với những đua tranh, hối hả, bận rộn khiến ta dễ rơi vào trạng thái vô định, cô đơn, thậm chí là mất phương hướng.
Thật may, tôi đã nhận ra những ý nghĩ sai lầm để không bị cuốn trôi và tìm cách sống tự tại trong từng khoảnh khắc. Nhờ vậy tôi có thể an trú trong tâm mình để cảm nhận hương vị mát mẻ - vững chãi - thảnh thơi.
Nếu bạn tò mò về hành trình của tôi, hãy cùng đọc bài viết này nhé!
Mục lục
Trở thành đứa trẻ ngoan để mẹ không bận lòng
Sinh ra trong một gia đình khá giả, nhưng từ lúc bố mất, cuộc sống của gia đình tôi bắt đầu khó khăn hơn. Mẹ! từ một người phụ nữ không nghề nghiệp, chỉ làm nội trợ, chăm con bỗng trở thành trụ cột gia đình. Rồi Mẹ tôi!!! chỉ biết cố gắng hết sức, bươn chải làm đủ loại nghề, nào là nuôi heo, bò, gà; dậy sớm đi chợ bán trái cây, bán rau; đi rẫy gieo từng hạt giống ngô, mì … chỉ để mong có thêm ít đồng lo cho con ăn học, mong con được bằng bạn bằng bè.
Nhìn mẹ vất vả mỗi ngày, tôi ý thức được rằng gia đình đã mất đi trụ cột quan trọng nhất, mẹ nuôi 3 đứa con là điều chẳng dễ dàng gì.
Nhờ nỗ lực của mẹ, dù gia đình không trọn vẹn, chị em tôi vẫn được hưởng điều kiện giáo dục đầy đủ, trải qua tuổi thơ đầy sắc màu, ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc. Hiểu rằng mẹ là người cho chúng tôi tất cả, từ một người chẳng quan tâm học hành, tôi dặn lòng phải học tập thật tốt, tự lập, sống vui vẻ để mẹ không phải lo lắng, bận tâm vì mình.
Vì thương mẹ, trong tôi cũng hình thành những mong cầu về vật chất, đó là kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ.
Hoang mang vì mất kết nối, tôi nỗ lực làm đầy bên ngoài
Cô đơn, trống rỗng và những sai lầm - Mất kết nối với những người bạn thuở bé làm tôi cảm thấy cô đơn, trống rỗng, xuất hiện nhiều suy nghĩ tiêu cực, tôi nghĩ khi mình thành công thì sẽ có nhiều bạn tốt như lúc bé. Nhưng trên hành trình nỗ lực đạt được sự thành công, tôi nhận ra chẳng có ai (kể cả những người bạn lúc bé) có thể làm tôi tin tưởng mà vô tư, hồn nhiên chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn tận sâu đáy lòng, chẳng ai có thể giúp tôi lấp đầy nội tâm cô đơn, trống rỗng của mình cả.
Có một khoảng thời gian dài, tôi mang trong mình cảm giác tồi tệ vì mất kết nối với tất cả.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc chuyển nhà, xa những người bạn thân tâm giao, mất kết nối, mất đi niềm vui; mẹ tái hôn, có gia đình mới, mang thai, tôi có thêm một người em gái. Nỗi nhớ bạn bè và hoài niệm về khoảng thời gian vui vẻ; mặc cảm vì mẹ không còn là của riêng mình, thậm chí cảm giác mình là người ngoài dù mẹ vẫn quan tâm và yêu thương đè nặng lên trái tim tôi.
Mỗi ngày tôi đều mong muốn thoát khỏi cảm giác tồi tệ đang xâm chiếm tâm trí mình. Tôi luôn nghĩ làm sao để đậu đại học, làm sao có nhiều tiền. Và rất ngớ ngẩn khi nghĩ rằng: “Tôi có nhiều tiền” đồng nghĩa với “Tôi có hạnh phúc”, hẳn có tiền là có tất cả.
Ngay từ thời còn học cấp 3 cho đến khi tốt nghiệp Đại học tôi luôn muốn dẫn đầu; hay sân si với bạn bè, muốn mình giỏi hơn tất cả; nỗ lực hơn bất cứ ai, không bỏ cuộc dù có bất cứ khó khăn, trở ngại nào. Kết quả sau bao cố gắng, tôi cũng đậu vào trường Đại học An ninh nhân dân - Một ngôi trường mơ ước của bao người. Khi ra trường được điều động công tác gần nhà với mức lương hằng tháng ổn định. Trong ánh mắt của mọi người, cuộc đời tôi quá may mắn, trọn vẹn, thành công, hạnh phúc. Tôi lầm tưởng rằng: “Tôi đứng số 1” đồng nghĩa với “Tôi thành công”.
Dù mất kết nối với mẹ nhưng tôi nhận ra đến khi đi làm, tôi vẫn không muốn để mẹ lo lắng, vẫn hành động giống mẹ, một người mẹ nghị lực, gồng mình nuôi sống cả gia đình. Tôi cố gắng trưởng thành, tự lo cho chính mình, luôn suy nghĩ phải thành công để mẹ tự hào, để người khác phải ngước nhìn mình, để những người bạn chỉ vây quanh mình.
Suy nghĩ đó khiến bản ngã trong tôi trỗi dậy, tôi cũng quên mất rằng mình cần trân trọng những gì mình đang có. Để chứng tỏ bản thân, tôi làm việc quên ăn quên ngủ. Vì chỉ tập trung công việc, tôi ngày càng mất kết nối với gia đình, bạn bè và cả bản thân tôi lúc nào không hay biết. Tôi lầm tưởng rằng: “Tôi thành công” đồng nghĩa với “Mẹ hạnh phúc”.
Sau 2 năm công tác, bản ngã xuất hiện, dù năng lực được ghi nhận, tôi vẫn cảm thấy là chưa đủ. Cho rằng mọi sự nỗ lực của mình không được công nhận xứng đáng, tôi tị nạnh với người làm nhiều, khó chịu với người làm ít. Cảm thấy không hài lòng với tất cả mọi người, dù đó là bậc cha chú lớn tuổi hơn mình.
Không thể hòa nhập với đồng nghiệp. Trượt dài trong sự hơn thua, bận rộn với công việc, tôi thấy mình thật đáng thương vì không có nổi một người bạn đáng tin cậy để sẻ chia niềm vui lẫn nỗi buồn. Không biết từ bao giờ tôi đã mất đi cảm giác vui vẻ, làm việc tận tụy mà không có sự toan tính. Không biết từ bao giờ, tôi mang trên mình một lớp mặt nạ dày để đối diện với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Không biết từ bao giờ, tôi đã bỏ lỡ đi rất nhiều điều giá trị trong cuộc đời này.
Gặp thầy Trần Việt Quân - sửa mình để vững chãi
Tôi vẫn nhớ như in, video đầu tiên tôi xem trên youtube của thầy Trần Việt Quân là vào tháng 04 năm 2020, không hiểu sao khi xem video của thầy, tâm hồn tôi lại bớt trống rỗng, bình an lạ thường, rồi tôi tìm hết tất cả video của thầy trên youtube để nghe, để bám chấp, tìm sự bình an.
Và trong tất cả những video đó, tôi ấn tượng nhất với những video thầy trả lời câu hỏi vấn đáp giải quyết trực tiếp những vấn đề trong cuộc sống của học viên, nhiều mảnh đời, nhiều câu chuyện được chia sẻ quá đỗi éo le, quá chi trắc trở.
Tôi vừa nghe, vừa như được giải đáp phần nào vấn đề của chính bản thân mình; cảm thấy những nỗi đau trong lòng, những khó khăn trong đời mình thật nhỏ bé, chẳng đáng để nhắc đến, phải nói là THẬT BUỒN CƯỜI, ĐẮM CHÌM TRONG NHỮNG SUY NGHĨ ĐAU KHỔ, rồi CHỈ TỰ MÌNH LÀM KHỔ MÌNH. Tôi ước ao được có cơ hội trực tiếp tham gia khóa học do thầy giảng dạy; nhưng lại không thể tham gia khoá học offline được.
Rồi chỉ sau 2 tháng, cái ngày tôi nhìn thấy bài đăng thông báo tổ chức lớp DẠY CON TRƯỞNG THÀNH TỪ 3 GỐC trên kênh youtube của Thầy, khi biết hình thức dạy là online qua zoom, tôi đã đăng ký ngay lập tức, dù bản thân chưa lập gia đình, chưa có con, khi tham gia lớp học dạy con có vẻ hơi kỳ lạ; nhưng không có một lý do nào có thể cản lại ước muốn ấp ủ bấy lâu nay của tôi.
Trải nghiệm thực tế chứ không chỉ là xem qua video. Trong khoá học, tôi đã nhìn thấy, nói chuyện trực tiếp với những con người lạ lẫm, mà vô cùng tử tế, LẮNG NGHE nhiều câu chuyện éo le, trắc trở, cũng có thể ví như đã nghèo lại còn gặp cái eo, đúng là khổ chồng chất khổ.
Tôi nhận ra TÂM TẠO TÁC là nguyên nhân cốt lõi làm cuộc sống mất đi hương vị sống mát mẻ, vững chãi và thảnh thơi. Tôi bắt đầu về nhà nhiều hơn, nói chuyện nhẹ nhàng hơn, chú ý đến ngôn từ nhiều hơn để mẹ không phải buồn lòng. Tôi dần dần biết cách trân trọng những điều mình đang có, buông bỏ tâm tham, không còn dính mắc vào cơm áo gạo tiền nữa.
Vì cảm thấy con đường đang đi sẽ đưa mình tới miền hạnh phúc, tôi dấn thân tham gia phụng sự và học thêm khóa học của Viện đào tạo Bách Khoa; sắm sửa cho mình một tủ sách tinh hoa ra trò và rất này nọ. Tôi đắm mình vào học tập và rèn luyện, ngày qua ngày như vậy, một năm, hai năm, rồi ba năm, bỗng một buổi sáng giống như mọi buổi sáng khác mà lại cũng vô cùng khác biệt, tôi bất chợt nở một nụ cười hạnh phúc từ tận trái tim khi ngắm nhìn bông hoa nở rộ dưới nắng sớm ban mai.
Tôi tự đặt ra câu hỏi, tại sao trước giờ bông hoa vẫn ở đó nhưng tôi chưa bao giờ để ý hay cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy nó. Hoá ra “Thế giới bên trong quyết định thế giới bên ngoài”.
Cuộc sống đã quay lại quỹ đạo vốn có, tôi dần giải thoát cho mình, không còn cố chấp và chấp trước; Tâm bình yên, tĩnh lặng lại; Tìm về với âm thanh nội tại, Chuyển hóa cái tôi riêng tư thành vô ngã; Chuyển cái tôi hẹp hòi ích kỷ thành cái tôi công đức; Tin vào chính mình, Hiểu rõ bản thân, Ươm hạt giống từ bi trí tuệ, không khoe khoang; Biết tự kiềm chế, không gượng ép; luôn nuôi dưỡng lòng biết ơn.
Biết ơn Thầy, những người bạn tốt, những cuốn sách tinh hoa, đã cho tôi cuộc sống mới, TỰ TẠI - TÌM LẠI HƯƠNG VỊ MÁT MẺ, VỮNG CHÃI, THẢNH THƠI
Nội dung: Trần Ý Nhi - Học viên Content 3 gốc
Biên tập: Nhàn Lý
Hình ảnh: Trần Ý Nhi
Comments