top of page

Hành trình tôi đi tìm tôi

Updated: Mar 28

Cánh bèo phiêu dạt đến muôn nơi

Theo gió, cùng sông… mọi phương trời

Đời ta- được trao quyền “làm chủ”

Đừng trôi vô định giữa chơi vơi!


Bạn đang là nhánh lục bình vô định trên sông, chỉ biết an phận thủ thường, chấp nhận những điều vô nghĩa hết ngày này tháng nọ?


Hay là một cái cây vững chãi , CHỦ ĐỘNG vươn mình về phía nắng để tìm cầu những chân lý và kim chỉ nam cho cuộc đời mình?


Giữa những tháng năm hối hả, những lo toan, vất vả trăm bề, đã bao giờ bạn tự hỏi: “Tôi là ai? Đâu mới thực sự là con đường mà tôi đang hướng đến?”


Mục lục

1. Tôi đã từng sống như nhánh lục bình

2. Đâu mới thực sự là con đường tôi cần hướng đến?

3. Không ngừng học hỏi, tôi đi tìm tôi

4. Lời kết


Tôi đi tìm tôi 1

Tôi đã từng sống như nhánh lục bình

Năm mười tám tuổi, tôi thi trượt ngành Báo chí và Truyền thông - lĩnh vực mà tôi mơ ước từ thuở nhỏ. Sự thất bại đó khiến tôi thất vọng về bản thân. Áp lực về thành tích khiến tôi bị “sốc”. Tôi sợ mọi người sẽ bàn ra tán vào vì chuyện mình không đậu Đại học. Tôi không muốn trở thành tâm điểm trong những buổi so sánh của những bậc phụ huynh, không dám đối diện với chính mình và ba mẹ. Tôi vội vã nộp nguyện vọng hai vào một ngành khá “hot”, chỉ để có cơ hội “chạy trốn” khỏi những lời bình luận của mọi người. 


Tôi đã trải qua quãng đời sinh viên một cách phí hoài, không mục đích. Ngày nào tôi cũng “chuyên cần” đến lớp dù trong đầu chẳng có chữ nào. Tôi toàn là học vẹt, đầu óc trống rỗng sau mỗi kỳ thi. Tôi không hề có cảm giác mừng vui khi nhận tấm bằng tốt nghiệp. Những năm tháng ấy, tôi không ngừng tự trách vì đã lựa chọn một nước đi sai lầm.


“Thế, con bé nhà chị giờ đang làm việc ở đâu? Lương tháng bao nhiêu vậy?”. Vừa vào tới cửa, tôi thoáng nghe cuộc trò chuyện của cô hàng xóm với mẹ mình. Tôi mệt mỏi cất tiếng chào cô, nói dăm ba câu lấy lệ rồi đi xuống bếp. Thi thoảng mới về quê một chút, mà cứ bị nhiều người hỏi han rồi so sánh. Áp lực về công việc, tiền bạc khiến tôi chán ngán.


Tôi làm nhân viên văn phòng ở một công ty, nhưng đi làm cho có chứ không hề thích thú. Điều mà tôi mong chờ nhất luôn là tiếng chuông kết thúc giờ làm việc của mình. Sáng nào tôi cũng nghĩ ra hàng nghìn lý do để không đi làm nữa. 


Tôi đi tìm tôi 2

Những ngày tháng đó, tôi chẳng khác gì một nhánh lục bình, cứ mặc sức trôi, mặc cho gió đẩy, sóng đưa, không làm chủ được con đường mà mình muốn đến. Tình trạng sống cho qua ngày như vậy khiến tôi rất dễ nản chí và bỏ cuộc. Lại tìm một công ty khác để đi làm. Lại là những ngày ngồi đếm thời gian trôi một cách vô nghĩa nhất. Một ngày nọ, như giọt nước tràn ly, tôi không thể chịu nổi cách sống không niềm vui, không định hướng của mình, và quyết định xin nghỉ việc. 


Chuyến xe cuối ngày đưa tôi đến trước con hẻm vào nhà. Tôi cảm thấy dường như không phải mình đang khoác trên vai một cái balo khoảng chừng vài kí, mà là đang vác một thứ gì thật nặng. Áp lực của một người thất bại ở Sài Gòn? Sự xấu hổ của một người cả năm nay không làm gì nên trò trống? Sự chán nản, vô định vì không biết mình thực sự muốn gì?... Dù sao, tôi cũng không thể tiếp tục sống một cuộc đời vô vị!


Đâu mới thực sự là con đường mà tôi cần hướng đến?

Tôi lao vào tìm kiếm việc làm, bất kể ngày đêm, gửi CV ở rất nhiều nơi với mong muốn tìm được môi trường phù hợp. Ngày nào cũng nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, đọc hết những thông tin tuyển dụng của các công ty. Có những lúc thấy đầu óc như muốn nổ tung, tôi muốn dừng mọi thứ ngay lập tức. Dường như khi tôi càng vội, mọi thứ càng đi ngược với ý muốn của mình. Nhưng khi tôi chậm lại, suy nghĩ thấu đáo hơn, thì cuộc đời đã mở ra cho tôi một con đường mới. 


Tháng 5/2016, tôi bắt đầu thử sức với một công việc trái ngành nhưng lại thu hút mình dù lúc đó tôi chưa thực sự nhận ra. Đó là làm trợ giảng ở một trường ngoại khóa dành cho thiếu nhi. Đối với tôi đây là một trải nghiệm đầy mới lạ.Tôi có nhiệm vụ quan sát và hỗ trợ giáo viên khi cần thiết, chuẩn bị học cụ đầu giờ. Do chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với trẻ con, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn, thử thách. Tôi không biết xử trí ra sao khi các bạn nhỏ chưa vâng lời. Tôi hay mất bình tĩnh và tức giận khi không quản lý lớp cho hiệu quả.


Tôi đi tìm tôi 3

Kết thúc khóa hè năm đó, công việc của tôi cũng chưa có tiến triển gì nhiều, nhưng có một điều quan trọng mà tôi nhận ra rõ nét: Tôi muốn ở bên cạnh những người bạn nhỏ, muốn được cùng học, cùng chơi, cùng tìm hiểu về những điều thú vị. Lần đầu tiên tôi thấy ngọn lửa về giáo dục đang nhen nhóm trong lòng mình. “Mỗi ngày đến trường là một niềm vui”. Đây có thực sự là con đường mang đến cho tôi bình an và hạnh phúc?


Không ngừng học hỏi, tôi đi tìm tôi

Tôi bắt đầu tìm tòi, học hỏi nhiều hơn, tiếp tục tham gia vào dự án giảng dạy kỹ năng cho trẻ nhỏ. Tôi chủ động hơn trong công việc, bắt tay làm những thứ mà trước nay chưa từng làm. Việc tạo hình, làm giáo cụ, đồ chơi, kể chuyện bằng nhiều hình thức,… đã giúp tôi có thêm thật nhiều trải nghiệm. Những buổi trưa miệt mài không nghỉ, những buổi tối chăm chỉ tham dự các khóa học bên ngoài, tất cả đã giúp tôi vun bồi kiến thức và luyện rèn nghị lực.


Khi đã tìm thấy hướng đi mới trong cuộc sống- một hành trình thực sự mang lại giá trị cho mình, tôi tiếp tục vươn lên, trau dồi thêm về chuyên môn, nghiệp vụ. Với xu hướng toàn cầu hóa, tiếng Anh được chú trọng ở độ tuổi mầm non, tôi quyết định xin vào làm việc tại trường song ngữ. 


Giao tiếp tiếng Anh đối với tôi không hề dễ, thế là tôi đăng ký học thêm, chủ động tương tác nhiều hơn với người bản xứ. Thời gian đầu khi chưa có phản xạ về ngoại ngữ, tôi bị biết bao gian khó bủa vây quanh mình. Một thầy giáo người Anh từng chê tôi thậm tệ vì tôi không thể phản hồi những lời thầy nói. Bạn cùng câu lạc bộ tỏ vẻ xa cách với tôi, hoặc thì thầm bàn tán khi tôi thuyết trình sai một điều gì đó. Có những lúc tôi nghĩ mình nên bỏ cuộc, nhưng rồi vẫn đứng dậy và tự động viên chính mình.


Tôi đi tìm tôi 4

Hai năm sau, vốn tiếng Anh của tôi đã được cải thiện khá là rõ nét. Nhờ có sự hỗ trợ từ quản lý, tôi lại được tham gia vào một khóa chứng chỉ nghiệp vụ mầm non. Trong tuần, tôi vẫn đi làm, đến thứ bảy và chủ nhật thì đi học. Có ngày đuối sức, tôi thèm  ngủ vô cùng, nhưng vẫn đều đặn vượt qua quãng đường thật xa, chăm chú vào nghe giảng. 


Trong thời gian đó, tôi học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ các thầy cô giáo, các chủ trường, đặc biệt là hiểu hơn về tâm lý của trẻ trong giai đoạn 0- 6 tuổi. Khi đã có những nền tảng về mầm non và ngoại ngữ, cuộc sống lại tiếp tục mở ra cho tôi một cánh cửa tuyệt vời - Tôi đã bước chân vào Tuệ Đức!


Tháng 8.2019, Tuệ Đức đăng tuyển “giáo viên”, Tuệ Đức “tìm người thổi hồn nhân cách trẻ”. Chỉ cần đọc những dòng đăng tải ấy, tôi như bừng tỉnh và thấy được cơ hội cho mình. Thế nhưng, để vào làm việc tại đây, đối với tôi là cả một hành trình đầy thử thách. Tôi đã rất cố gắng khi vượt qua nhiều bài test, buổi phỏng vấn trực tiếp căng thẳng nhường nào! 


Tôi không kể đến cảm giác thất vọng khi nghe những lời góp ý sau buổi demo, cũng không nói đến việc mình đã trải qua những buổi đào tạo vất vả và áp lực. Chỉ muốn nói rằng, lúc này đây, khi nhìn vào bản thân mình, tôi có thể mỉm cười bình an và hạnh phúc!


Tôi đi tìm tôi 5

Bạn có tin không, một người tâm luôn biến động, đầy giận dữ và không thể ngồi yên, lại chủ động đăng ký những khóa thiền vài ngày, thậm chí là tịnh khẩu? Một người luôn thích những bản nhạc sôi động và “thời thượng”, bây giờ lại thích nghe những giai điệu trong trẻo, nhẹ nhàng? Một người chưa bao giờ biết đến thiền ca, mà nay đã lan tỏa được văn hóa ấy cho rất nhiều người khác? Một người từng áp lực vì dư luận, nay lại chú tâm vào điều chỉnh bản thân mình, không quan tâm đến những lời bình phẩm?


Vâng, chính là tôi của hiện tại, một người đang trên hành trình phát triển bản thân, dần nhận ra ý nghĩa của cuộc đời mà bấy lâu mình tìm kiếm. Tôi của hiện tại, dẫu còn nhiều thiếu sót nhưng không ngừng học hỏi để vươn lên, sống trọn vẹn và biết ơn mọi thứ.


Lời kết

“Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân”. Nếu trước đây, tôi cứ chấp nhận số phận, tiếp tục làng nhàng với công việc ổn định tại văn phòng, thì có lẽ giờ đây tôi vẫn đếm thời gian trôi trong một văn phòng nhàm chán. Tôi cũng sẽ không có cơ hội để khám phá những khả năng tiềm ẩn của chính mình.


Một ngày nào đó, nếu bạn cảm thấy chông chênh, thấy đời mình đang chơi vơi vô định, hãy chủ động vượt qua khỏi vòng tròn an toàn, bức phá khỏi những giới hạn bản thân để dấn thân vào những hành trình mới, để có thể tìm thấy ý nghĩa và hạnh phúc cho chính mình bạn nhé!


Nội dung: Kim Ngân - Học viên Content 3 gốc

Biên tập: Khánh Vi - Nhàn Lý

Hình ảnh: Tuệ Tâm - Học viên Content 3 gốc

 


73 views0 comments

Recent Posts

See All
Untitled-1.jpg

Cùng chung lý tưởng
“Giáo dục chuyển hoá 3 Gốc”

Trang thư viện 3 Gốc mong nhận được phản hồi, động viên hoặc “ủng hộ” tuỳ hỷ đến từ độc giả. Bởi đây là thông điệp ngầm nhắn gửi “Những gì chúng tôi làm mang giá trị thiết thực đến cho mọi người”, giúp 3GOC.VN sẽ ra mắt nhiều nội dung giá trị hơn trong thời gian tới. 

bottom of page