Nhắc đến xuất phát điểm của cuộc đời mình, có lẽ "bất hạnh" là một gia tài lớn nhất tôi được thừa hưởng ngay từ khi mới "thành hình" trong bụng mẹ. Cho đến ngày chào đời, tôi nhận lãnh đầy đủ cái nghèo về tiền bạc, cái khó về tình thương mà không một lời giải thích. Điều đó khiến tôi luôn đeo bám câu hỏi: “ĐÂU LÀ SỰ CÔNG BẰNG CHO TÔI?”.
Blog 3 Gốc mời bạn cùng đọc về hành trình chuyển hoá của chị Kim Thoa - Học viên Content 3 Gốc. Cùng đọc về hành trình chị đã tìm ra "nẻo về của hạnh phúc" trước số phận và hoàn cảnh bi thương của mình. Thông qua bài viết mong bạn sẽ có thêm niềm tin yêu trong cuộc sống nhé!
Mục lục:
Khi sinh ra trong bất hạnh là động lực mạnh mẽ để tôi phải sống thật hạnh phúc
1. BƠ VƠ CHÀO ĐỜI - CHƠI VƠI GIỮA ĐỜI
Nếu một đứa trẻ bình thường ra đời trong tiếng cười của cha, hạnh phúc của mẹ và niềm vui của cả nhà, thì tôi - cô gái mang tên Kim Thoa chào đời trong sự chối bỏ của cha, niềm đau khổ của mẹ và nỗi xót xa của gia đình.
“Gia tài” của mẹ để lại cho tôi không có gì ngoài con dại và cái nghèo. Tôi ra vào bệnh viện thường xuyên, trụ sinh – kháng sinh liên miên vì bệnh viêm màng não ở cái thời ăn còn không có, thuốc men đắt đỏ. Mẹ tôi phải “ăn mày” tình thương của mọi người để cưu mang tôi mỗi ngày.
Lớn dần lên được vài tuổi thì có lần mẹ tôi trở bệnh nặng, ở nhà không còn ai trông nom và chơi cùng, tôi ra sau nhà thấy mấy con cá be bé dưới mương dễ thương quá muốn vớt lên làm bạn thì bị rớt xuống mương mà không kịp la lên thành tiếng. Thật may, lúc đó có người bác qua thăm đúng lúc, nếu không chắc là tôi đã sớm "về đoàn tụ với ông bà" rồi.
Khi tôi tròn 4 năm 8 tháng 15 ngày, mẹ không thể trụ lại với cơn bạo bệnh đã từ giã đi xa, tôi về với bác và ngoại. Căn nhà “tình thương” số 63 là nơi bác không chỉ nuôi mẹ già, con thơ mà còn cưu mang cả đàn cháu bơ vơ. Đó là những đứa trẻ con của cô em, ông anh, bà chị bỏ đi với đủ mọi lý do.
Nơi đó, tôi lớn lên với lối giáo dục rất cổ hủ nhưng thịnh hành ngày đó: “Thương cho roi cho vọt”. Tôi được nếm “đủ mùi ca ngâm”, nhẹ thì quát mắng, so sánh, miệt thị, dọa nạt bằng lời; nặng thì từ nắm tóc, tát tai đến roi mây, dây nịt. Nhưng chúng tôi không được khóc.
Đám trẻ sống chung tuy đồng cảnh ngộ nhưng lợi thế lớn tuổi, to xác cũng ra vẻ “đàn anh đàn chị” sai biểu. Thị uy không hài lòng thì “thượng cẳng tay - hạ cẳng chân” với tôi. Những lúc đau buồn, tôi không có một ai để chia sẻ, bảo vệ, thấu hiểu, nâng niu mà chỉ âm thầm chui vào một xó mà nức nở, tự hỏi VÌ SAO MÌNH ĐƯỢC SINH RA? Vì sao một nụ hôn, một cái ôm, một lời khen ngợi lại trở thành thứ xa xỉ với tôi đến vậy.
Tại sao một cái ôm, một lời an ủi là bình thường, nhưng với tôi lại là điều xa xỉ?
2. NIỀM TIN RẠNG NGỜI - VƯƠN LÊN GIỮA ĐỜI
Trong cái rủi có cái may, tôi được học Giáo lý Công giáo. Lúc ấy “Đức tin” là cái phao để tôi bám víu. Việc siêng năng tham dự Thánh Lễ, đọc kinh, cầu nguyện, sinh hoạt đoàn thể, tham gia công tác thiện nguyện… đã giúp tôi phần nào vượt qua những chuỗi ngày bủa vây bởi cô đơn, hờn tủi. Tôi tự an ủi mình là Vũ Trụ biết việc tôi làm, cứ ở hiền sẽ gặp lành.
Tôi tự ti, mặc cảm, sợ sệt, ít cười, ít nói, ít bạn, học thì lan man, nhưng được cái không lưu ban năm nào, cứ vậy lầm lũi lớn lên. Thế rồi, học đại mà cũng vào đại học như ai, dù không có khái niệm gì về hai chữ hướng nghiệp, càng mờ mịt về đam mê – sở trường nhưng tôi đã chọn con đường Sư Phạm để được học miễn phí, để bác tôi hoan hỷ một tí và đỡ vất vả hơn sau ngần ấy năm tất tả vì lũ cháu đàn con.
Lúc ấy, tôi nghĩ rằng: Khi ta không có bất cứ thứ gì để dựa vào thì phải giữ cho được hai viên “ngọc bảo”: Niềm Tin và Đạo Đức, chúng sẽ là cứu cánh giúp ta ngoi lên từ hố sâu cuộc đời.
Tôi được nuôi dưỡng và lớn lên trong ơn của Chúa
3. MỘNG MƠ VÀO ĐỜI – SÓNG GIÓ TƠI BỜI
Đến thời điểm chọn nghề học, tôi chả có đam mê gì nhưng vì muốn học cho có với người ta, mà không bị tốn tiền học phí nên tôi chọn nghề Sư Phạm và tốt nghiệp với tấm bằng thường thường bậc trung, rồi cứ vậy ung dung bước vào trường đời.
Mấy năm học xong đại học tưởng sở hữu được cái gì đó đại đại, to to lắm, ai dè chỉ là tấm bằng như tờ giấy giắt lưng chẳng có nhằm nhò gì. Khi kiến thức không sâu, kinh nghiệm không có, kỹ năng cũng chẳng rõ ràng, tôi lang thang hết chỗ này đến chỗ nọ xin việc để mưu sinh.
Thêm nữa, lúc bấy giờ chuyện tình yêu nam nữ lẫn tình bạn thân tình đều đưa tôi xuống những hố sâu của dối trá và lừa đảo. Vốn cái tính tin người, nghĩ ai cũng lành giống mình nên tôi cứ tự chui vào những cái bẫy lợi dụng của những người giả vờ nhân danh tình yêu thương nhưng thật ra chỉ là vì lợi ích của họ.
Từ đó, cửa phòng khép kín, cửa lòng khép chặt, nụ cười vốn hiếm hoi nay tắt hẳn, Đức Tin là nền tảng nay cũng lung lay, đầy ngờ vực. Tôi sống không làm phiền ai nhưng sẽ sẵn sàng “chiến đấu” với tất cả “vũ khí” có được, “ân đoạn nghĩa tuyệt” hết những ai vô tình chạm đến những vết thương sâu thẳm của mình.
Ngoài kia, mặt trời vẫn hào phóng sưởi ấm vạn vật mỗi ngày nhưng tôi thì “run rẩy” sống với thế giới bên trong là kỷ nguyên băng hà buốt giá.
4. TÌM LẠI CUỘC ĐỜI – TỪ LỜI MỜI CỦA 3 GỐC
Cuộc đời tôi cứ thế trôi qua cho đến một ngày cướp giật và tai nạn xe liên tiếp ập vào đời khiến tôi ám ảnh tâm lý đến nỗi không dám đi xe máy, ra đường nghe tiếng còi xe lớn là giật thót tim.
Sau một thời gian ở nhà thất nghiệp vì tai nạn tôi quen vợ chồng cô chú người Pháp, thấy thương cảnh của tôi, cô chú giới thiệu đi làm trợ giảng trong trường Pháp. Cũng chính từ đây tôi mới chính thức làm ngành sư phạm kể từ sau khi tốt nghiệp.
Nhân duyên này vô tình đưa tôi trở về với nghề “gõ đầu trẻ” còn dang dở từ khi rời đại học. Do NGHỀ hay NGHIỆP đã đưa đẩy tôi tới công việc này, nhưng rõ ràng các học trò nhỏ là những thiên thần được vũ trụ gửi đến để cứu vớt tôi ra khỏi vũng lầy tăm tối - nơi tôi đang mắc kẹt với chứng hoang mang, trầm cảm.
Chắc sẽ không có gì thay đổi nếu tôi chấp nhận làm một giáo viên bình thường như bao người khác, nhưng vì một chữ THƯƠNG tôi chọn con đường “cá lội ngược dòng”, tìm học phương pháp giáo dục Montessori để biết đặc điểm tâm lý trẻ, để chăm sóc - hướng dẫn các con với sự hiểu biết, tôn trọng, yêu thương, trao hệ nhân cách cốt lõi (đạo đức - trí tuệ - nghị lực). Không chỉ vậy, Montessori còn giúp tôi nhận ra rằng sâu thẳm bên trong mình, cũng đang có một đứa trẻ chờ mong tôi hiểu thương.
Nụ cười của các con là niềm vui của tôi mỗi ngày, trái tim của tôi được sưởi ấm
Ngày xưa học “cà tàng” giờ tôi nghiện học như con thiêu thân đi tìm ánh sáng. Tôi lao vào các khóa học phát triển bản thân NLP, NLG và vô số các lớp học khác. Tuy nhiên, những kiến thức đó chỉ làm tôi lên tinh thần đôi chút trong giai đoạn đầu, rồi sau đó lại trở về 0.
Đến khi tôi bắt đầu chạm vào các môn huyền học và các môn giúp chữa lành tổn thương của cộng đồng sống tử tế GNH, BKE của thầy Trần việt Quân, cô Nguyễn Đoàn Kim Sơn, và cộng đồng Seroto của thầy Dương Quang Minh, thì cuộc đời tôi mới được lên dây cót lâu bền….
Đắm mình trong môi trường tam bảo tôi được rèn luyện với nhóm bạn tốt, được “vun trí tuệ, bồi nghị lực” thông qua các buổi học, các bài tập thực hành sâu sắc. Từ đó tôi biết chấp nhận hoàn cảnh trong quá khứ và hiện tại; hết bi ai, khổ lụy; hết oán giận sân si; tha thứ cho những người đã tổn thương mình.
Nhờ được chữa lành như vậy, nên dù trong quá khứ đã từng bị giáo dục bởi kiểu "thương cho roi cho vọt" nhưng tôi đã tránh được vết xe đổ đó để kiến tạo phương pháp giáo dục mới cho bọn trẻ tôi dạy.
Tôi trở thành một người hướng dẫn với sự hiểu biết tâm lý - yêu thương - tôn trọng - đồng hành để khơi gợi người thầy bên trong mỗi đứa trẻ. Thông qua việc giảng dạy, tôi được đóng vai là người lắng nghe bọn trẻ để, nhờ vậy mà tôi học học được rất nhiều từ học trò của mình. Tôi được phụ huynh tin tưởng, đồng nghiệp quý mến và học trò yêu thương, có lẽ đây là tình yêu thương chân thật mà bao lâu rồi tôi mới được tận hưởng.
Đạo đức - Trí Tuệ - Nghị lực
5. TÌM LẠI CUỘC ĐỜI – HIỂU VỀ BẤT HẠNH CỦA MÌNH
Tiếp tục được học các công cụ: Nhân tướng, nhân số học, DISC…, phần nào giúp tôi hiểu mình, hiểu người hơn. Tôi áp dụng các phương thức quay vào bên trong: Ho'oponopono, lòng biết ơn, thiền định, thanh lọc thân tâm…để giúp tâm hồn bớt ưu phiền, cuộc sống nhiều an yên hơn.
Tôi nhận ra hoàn cảnh và quá khứ không thể thay đổi. Vậy nên, thay vì than trời trách đất, giận người và làm khổ mình, tôi học cách chịu trách nhiệm và quay vào bên trong để hiểu thương mình; hiểu thương cả những người từng làm mình đau khổ, tổn thương.
Tôi chuyển sang chế độ ăn thuần thực vật, yêu thiên nhiên, bảo vệ môi trường. Tôi cười nhiều hơn, hài hước hơn, biết quan sát tâm khi có điều bất ý, biết phân tích nhân quả để tránh điều “xấu xí” xảy ra, cũng như học buông xả những gì vượt quá tầm tay.
Khi đứa trẻ bên trong của tôi được chữa lành và yêu thương thì tôi mới sống an vui, và có đủ yêu thương để chia sẻ cho những đứa trẻ hay người nào đó có nhân duyên đến với cuộc đời mình. Tôi vẫn đang trên hành trình tìm về Chân Ái, con đường còn dài, dẫu có không ít e ngại, dẫu cần nhiều nhẫn nại nhưng tôi tin TÔI ĐÃ TÌM LẠI CHÍNH TÔI.
Đứa trẻ bên trong tôi được nuôi dưỡng bởi tình yêu của các con
6. LỜI KẾT
Dù không sinh ra ở vạch đích, vào đời với nhiều chông gai, bất hạnh….nhưng tôi sẽ tiếp tục kiên cường tiếp tục tiến về phía trước mỗi ngày bằng con đường Hạnh Phúc của 3 gốc: Đạo Đức - Trí Tuệ - Nghị lực.
Tôi biết ơn mọi điều đến với mình vì hiểu ra rằng tất cả những gì xảy đến với mình không phải là một sự trừng phạt mà là cách để nâng đỡ cuộc sống tôi đến những nấc thang phát triển tâm thức
Xin gửi bạn vài câu thơ tôi tự làm
Khi đời tặng bạn Xương Rồng,
Làm sao biến nó thành Hồng không gai ?
Trải qua một “giấc ngủ” dài,
Nay thời Tỉnh Thức miệt mài Hiểu Thương
Lắng nghe, quan sát tỏ tường,
Thân tâm mình mới được dường thanh trong,
Tiến cùng 3 Gốc, ước mong
An vui, hạnh phúc song song nẻo về.
Nội dung: Kim Thoa - Học viên Content 3 Gốc
Biên tập: Liên Thanh
Hình ảnh: Ngọc My
Comments