(Toàn bộ bài viết dựa trên quan sát, quan điểm cá nhân. Không có ý phán xét danh dự, nhân phẩm của tổ chức hay cá nhân nào cả)
Hôm qua, công ty vợ tôi có tổ chức đi thăm quan một số ngôi chùa. Tôi cũng được rủ đi. Với tôi, việc đi chùa là một điều gì đó vô cùng thường xuyên rồi. Tháng nào tôi cũng lên chùa quen của mình phải ba đến bốn lần. Chùa là nơi mà ở đó mình có thể rời xa sự phồn hoa của phố thị, rời xa sự xô bồ của cuộc sống để tìm về với chính mình, hít thở bầu không khí trong lành, được ngồi uống trà, nói chuyện với Thầy ở đó. Một cuộc sống yên bình đúng nghĩa luôn.
Nhưng hôm đó, chùa tôi đi vô cùng tráng lệ, hoành tráng. Bên ngoài cổng, có rất nhiều người buôn bán rất nhiều thứ để phục vụ cho việc vào chùa. Nhưng có một gian hàng, mà trong lúc vợ tôi đi viết sớ với mua ít đồ thì tôi có thời gian quan sát được lâu. Đó là gian hàng bán những con vật được chuẩn bị đem đi phóng sinh. Ở đó có đầy đủ nhiều loài như chim, ốc, cá,... Phải nói là vô cùng đa dạng. Tôi liền nhìn tới lồng chim. Trong đó, chắc phải có hơn chục lồng chim mà mỗi lồng có đến hàng trăm con, vô cùng nhiều.
Trong lồng đó, đầy đủ các loài chim. Nào là chim sẻ, vàng khuyên, sáo,… con nào cũng trông mệt mỏi. Tiếng chim kêu tưởng rất hay, nhưng thật ra là chúng đang kêu cứu đó chứ. Con nào cùng kiểu hoảng loạn, chốc chốc người bán lại đá vào lồng chim một cái để chúng bay loạn xa hết lên. Tôi thấy có con nằm thoi thóp dưới lồng, người bán liền cầm con đó ném thẳng ra phía cái ao sau lưng. Động tác vô cùng dứt khoát, thuần thực như hẳn anh ta đã làm việc này cả trăm lần rồi.
Tôi quay sang hỏi cô đang bán hàng, rằng sao chim ở đâu mà nhiều thế, phóng sinh gì mà toàn con trông sắp chết tới nơi rồi, trông con nào cũng như không còn sức để bay nữa ý. Thì được biết toàn là chim bẫy đó, bọn họ chả nuôi gì cả đâu, phóng sinh gì. Khi chim được phóng sinh bay đi, theo bản năng sẽ đậu ở một chỗ gần đó để nghỉ. Những người họ bắt biết chỗ đàn chim sẽ nghỉ nên đã chuẩn bị sẵn bẫy để tóm tất cả. Chim bị bắt vừa hoảng sợ, vừa đói nên không có sức nữa. Con nào may mắn thì thả được bay đi hẳn luôn không nói, nhưng con nào đen thì vừa bay đã bị tóm lại rồi.
Mỗi ngày có hàng trăm lượt khách đến mua chim, cá,…. để đi phóng sinh. Phóng sinh là giúp những chúng sinh thoát khỏi ngưỡng cửa sinh tử, ban tặng sự sống, xóa đi những nỗi sợ, lo lắng của chúng. Phóng sinh là một hành động rất thiết yếu của người Phật tử bởi nó sẽ giúp chúng ta nuôi dưỡng tâm từ, biết thương yêu, chăm sóc những chúng sanh đau khổ, yếu thế.
Nhưng mấy ai hiểu được hành động phóng sinh đó đang gián tiếp giết hại những sinh vật phóng sinh đâu. Khi có cung ắt sẽ có cầu. Đó là quy luật của cuộc sống. Chim ở đâu mà phóng sinh nhiều vậy? Có phải là bị bắt sống không? Chim chóc sẽ ăn sâu bệnh, giúp mùa màng xanh tốt hơn. Nhưng khi bị bắt quá nhiều, khiến chim không thể sinh sản thì tự nhiên sâu bệnh sẽ phát triển, khiến mùa màng càng ngày càng thất bát. Mà mùa màng càng thất bát thì con người lại lên chùa cầu cúng để mưa thuận gió hòa. Đâu ai có biết rằng, nguyên nhân chính là do việc bắt chim để phóng sinh gây ra.
Một vòng tròn luẩn quẩn mãi không thể thoát ra. Có ai dám chắc những con chim đó được chăm sóc tốt khi bị bắt không. Hay toàn con đang khỏe mạnh rồi bị bắt lại, bỏ đói, phải ở trong cái lồng trật trội với hàng trăm con khác. Ở trong môi trường như vậy thì đang khỏe mạnh cũng thành yếu.
Phóng sinh thực ra không cần phải lên chùa làm gì cả. Chúng ta có thể làm bằng nhiều cách. Đâu phải cứ dùng chim, cá, ốc,… mới gọi là phóng sinh. Chúng ta có thể nhận nuôi những con vật như chó, mèo,… đang bơ vơ, không có nơi để ở về cho chúng có một mái nhà để yêu thương, không phải chịu cảnh lang thang nữa.
Hoặc đơn giản nhất là không phóng sinh nữa. Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn với những gì tôi vừa nói nhưng đó là điều tôi muốn nói. Quy luật cung cầu của xã hội được hình thành bằng việc chúng ta có nhu cầu muốn giải cứu những con vật, cái này đúng. Nhưng nếu chúng ta đều không phóng sinh kiểu mua của những người bán chim, cá,… phóng sinh thì tự khắc sẽ không còn cung nữa. Khi không có ai mua chim, cá,… phóng sinh thì sẽ không còn ai bắt nữa. Không còn ai bắt thì chim, cá,… sẽ tự do thoải mái sống, bắt sâu bệnh giúp phát triển mùa màng. Khi đó tự nhiên đời sống của con người được cải thiện. Khi cuộc sống được cải thiện thì chúng ta sẽ đi chùa với tâm thế vui vẻ, không mong cầu gì nữa.
Quan sát được một lúc thì vợ tôi cũng mua ít hoa quả thắp hương xong. Thế là cuộc hành trình thăm quan những ngôi chùa bắt đầu. Những điều chưa hợp lí lại tiếp tục được tôi quan sát, ghi chép rồi viết ra. Nếu muốn biết những gì tôi quan sát được khi đi thăm quan chùa thì chờ những bài tiếp theo nhé.
Nội dung: Nguyễn Linh - Học viên Content 3 gốc
Biên tập: Nhàn Lý
留言