Vết thương trên da thịt dù vô tình hay cố ý, dù nặng hay nhẹ thì khi chảy máu bạn sẽ tìm được thuốc và một vị bác sĩ nào đó. Nhưng vết thương trong lòng có ai thấy ngoài chính bạn? Có ai chữa lành được những tổn thương sâu bên trong bạn?
Nếu bạn vẫn đang khao khát tìm kiếm giải pháp thoát khỏi những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực mà không cần phải dùng viên thuốc nào, hãy lắng lòng cùng blog 3goc.vn nghe chia sẻ trong bài viết “Trầm cảm – thấu hiểu để chữa lành”. Bạn sẽ thoát khỏi “nhà tù trầm cảm” và thực sự tìm thấy bình an bên trong.
MỤC LỤC
Có những khoảng thời gian đầy lo âu, bất an và sợ hãi
1. Mầm mống của trầm cảm
Từ khi còn rất nhỏ tôi đã mơ hồ ý thức được rằng gia đình mình không hạnh phúc. Mẹ con tôi luôn phải nhìn sắc mặt của Ba để sống, vì thế lúc nào mấy mẹ con tôi cũng sống trong lo lắng, sợ hãi. Vì quá yếu đuối với những ràng buộc nên chẳng thể nào giải thoát khỏi ba. Tôi cầu cứu họ hàng từ các cô nhưng đáp lại chỉ là một chút cảm thông và những sự im lặng đến đáng sợ.
Những uất ức, đau khổ không được giải tỏa ngày thêm chồng chất khiến cho Mẹ và tôi đều có những suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực trong thời gian dài. Ban đầu, tôi không biết gọi tên tình trạng của mình là gì. Về sau, thông qua sách báo, tôi mới biết đó là những biểu hiện của bệnh Trầm cảm. Nhiều biến cố liên tiếp xảy ra khiến bệnh của tôi ngày càng nặng đến mức tôi đã từng có ý định chấm dứt sự sống vì không thể chịu đựng thêm được nữa.
2. Các triệu chứng trầm cảm trên thân và tâm
Hàng loạt các triệu chứng của bệnh trầm cảm đã bắt đầu xuất hiện trong tôi. Trên Thân đó là cảm giác đau quặn nơi bụng, tóc rụng nhiều. Trên Tâm thì cảm giác lo lắng, sợ hãi, bất an, mệt mỏi. Tôi không tìm thấy niềm vui, sự hứng thú trong bất kỳ điều gì hay công việc nào. Gương mặt tôi lúc nào cũng buồn, ánh mắt đờ đẫn. Tôi có thể ngủ li bì gần 10 tiếng, thức dậy một lúc là cơn buồn ngủ lại ập đến. Không làm gì nặng nhọc nhưng cơ thể và trí não vô cùng mệt mỏi. Khao khát tình thương và sự quan tâm nhưng lạ thay, tôi lại thu mình, sống cách biệt với mọi người xung quanh mình.
Luôn muốn mình vui vẻ, năng động, thậm chí bình thường thôi cũng được nhưng có cái gì đó đang bao trùm lấy tôi mà tôi không thể nào thoát ra được. Cái vô hình ấy làm đầu óc tôi mụ mị, cạn kiệt năng lượng. Tôi biết mình đang bất ổn. Tôi ghi nhận tất cả những trạng thái tiêu cực và hiểu nguyên nhân gây ra những những bất ổn này. Bạn thấy không, tôi biết rất rõ những gì đang diễn ra nhưng lại không biết cách để sắp xếp những thứ hỗn độn trong tâm trí mình. Tâm tôi chỉ hướng ra bên ngoài, đến người đã gây đau khổ cho Mẹ và tôi, đến những khó khăn đang bủa vây mình. Tâm trí tôi tràn ngập bóng tối của hận thù lẫn oán trách.
3. Những vết thương càng âm ỉ khi đời lạnh lùng
Chia sẻ với bạn bè, người thân về những khó khăn của mình nhưng mọi người đều cho rằng tôi đang làm quá mọi chuyện. “Tại sao lúc nào cũng u buồn, lầm lầm lì lì? Tại sao lúc nào cũng nhìn mọi thứ tiêu cực? Tại sao không ra ngoài chơi, cứ ru rú ở nhà? Mày chưa khổ bằng tao ngày xưa. Có gì phải lo! Nói chuyện với con này mệt ghê!”
Đó là những gì tôi nhận được sau khi chia sẻ với mọi người câu chuyện của mình. Bạn bè, người thân thấy tôi khó hiểu, sống tiêu cực và nhàm chán. Không ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe, động viên tôi thêm lần nào nữa. Mọi người muốn tôi nhanh chóng vui vẻ, hòa nhập với cuộc sống sau đôi lời khuyên nhủ. Tôi muốn lắm nhưng không làm được. Có cái gì đó bên trong mách bảo rằng lời mọi người khuyên không phải giải pháp dành cho người bị trầm cảm như tôi. Còn cụ thể giải pháp đó như thế nào, tôi muốn nghe điều gì thì… tôi không biết. Tôi chỉ biết nó không phù hợp với mình. Kết quả là, tôi thu mình và mất dần kết nối với mọi người.
Tệ hơn, tôi nhận được ánh mắt thương hại từ những người khác khi nói với họ rằng: “Tôi bị bệnh trầm cảm”. Họ không biết rõ trầm cảm là gì, chỉ mơ hồ biết đó là bệnh về thần kinh, tâm lý. Họ nhìn tôi cứ như thể tôi sắp bị điên. Tự nói với lòng, đừng nói nữa, chẳng ai hiểu mình đâu.
Mọi người cảm thấy tôi khó hiểu và nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng
Càng không giải bày, những uất ức, đau khổ trong tôi lại càng dồn nén. Tôi cảm nhận chỉ cần được nói, nói hết ruột gan của mình thì tâm trạng sẽ nhẹ nhàng và nguôi ngoai hơn rất nhiều. Nhưng không ai lắng lòng để nghe hoặc có nghe thì họ cũng không hiểu. Tôi đã thử nhưng tuyệt vọng. Gương mặt mọi người không một chút cảm xúc khi nghe tôi nói, cứ như thể: “Quái, nó bị cái gì mà lạ dữ thần!”.
Đỉnh điểm là tôi nhập viện trong trạng thái hoảng loạn. Tôi khóc không ngừng. Nước mắt đầm đìa, tôi nói với Bác sĩ: “Bác sĩ ơi, tôi muốn được nói. Ai đó hãy lắng nghe tôi nói. Làm ơn mà!” Bác sĩ và bạn điều dưỡng nhìn tôi ái ngại. Họ im lặng. Cuối cùng, Bác sĩ viết đơn thuốc cho tôi. Chỉ có vậy thôi!
Sau mỗi lần uống thuốc, tôi ngủ li bì. Tôi ngủ nhiều hơn lúc chưa uống. Tôi có cảm giác đầu óc luôn ở trạng thái mụ mị, mơ hồ. Tôi không muốn chữa bệnh theo cách này. Tôi không dùng thuốc nữa.
4. Và… tôi đã làm tổn thương người khác
Tôi không chỉ là nạn nhân mà còn là bản sao của người đã gây ra những nỗi đau cho mình. Yếu đuối, thiếu sáng suốt, tôi đã để những tính cách, hành xử độc hại tiêm nhiễm vào mình từng chút một theo thời gian. Tôi cảm giác mình giống như một cái máy hút chất thải, chỉ hút và tích trữ trong khoảng thời gian thật dài.
Ức chế lẫn bất lực, tôi quay sang làm tổn thương Mẹ và em trai - những người yêu thương tôi nhưng yếu thế hơn tôi. Tôi đã có những lời nói, hành vi cay độc với họ. Tôi như con thú bị thương, tâm trí chỉ nghĩ đến vết thương, sẵn sàng đáp trả gay gắt với bất kỳ ai để bảo vệ mình. Không biết làm thế nào để thoát khỏi những bế tắc và khổ đau, tôi sống mòn và chờ đến ngày để giải thoát với niềm tin tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn ở kiếp sau.
Tôi được tái sinh bởi câu nói “Dừng lại đi”
Một người chị rủ tôi tham gia lớp học làm bánh kem. Trong lúc mọi người đang làm việc, cô giáo mở bài pháp thoại của Thầy Minh Niệm. Ban đầu tôi không để tâm vì tôi không thích cách nói chuyện của các Sư. Giọng chầm chậm, từ từ… “Nói gì lâu quá, mất thời gian!”. Tôi suy nghĩ như vậy vì đã quen với cách nói nhanh, hào hứng, đầy khí thế của những diễn giả trên Youtube. Giờ ngẫm lại tôi chợt nhận ra, khi nghe những bài nói truyền động lực mạnh mẽ ấy, tinh thần tôi phấn chấn, vui vẻ hẳn lên nhưng cảm xúc đó trôi qua rất nhanh. Bởi sau đó tôi nhanh chóng trở lại tình trạng ủ rũ, thiếu động lực như lúc đầu.
Tôi biết mình có những bất ổn về suy nghĩ, cảm xúc nhưng xung quanh không hiểu. Mọi người cho rằng do tôi suy diễn và nghiêm trọng hóa vấn đề. Tôi tự nhủ đừng để ý đến chúng nữa, những điều tiêu cực ấy sẽ mất đi nhưng bản thân như kẻ đứng giữa ngã 3 đường. Tôi biết nó đang hiện hữu nhưng mọi người lại phủ nhận. Tôi hoài nghi với chính mình. Tôi hoang mang lại càng hoang mang.
Cho đến khi, Thầy Minh Niệm nói về những biểu hiện và những nỗi khổ niềm đau của người bị trầm cảm qua bài pháp “Đối mặt với Trầm cảm”, tôi có cảm giác mình như người Việt xa quê mấy chục năm, bất chợt nghe được tiếng Việt nơi xứ người. Trời ơi, có người giống mình, có người hiểu mình rồi! Tôi vui và thấy lòng ấm áp. Những cảm xúc đó đối với tôi - người sống trong môi trường tiêu cực đã lâu thật lâu - nó quý giá vô cùng. Tôi có niềm tin mình sẽ được chữa lành. Tôi không còn đơn độc nữa.
"Dừng lại đi"- câu nói giúp tôi tái sinh, bắt đầu hành trình chuyển hóa
Cái cảm giác ai đó hiểu mình, hiểu cả những điều sâu kín khiến tôi thấy mình được yêu thương. Từ đó, mỗi ngày tôi đều nghe những bài pháp của Thầy Minh Niệm. Thầy đã cho tôi những bài học để tự chữa lành.
Thầy nói: “Dừng lại đi, đừng mong cầu, đừng suy nghĩ nữa!”
5. Bài học giúp tôi bước những bước chân đầu tiên trên hành trình chuyển hóa “Đánh thức sự BÌNH AN CHÂN THẬT BÊN TRONG”
Mỗi khi gặp khó khăn hay điều bất như ý, tâm tôi sẽ hướng ra bên ngoài để tìm kiếm sự giúp đỡ, sự công nhận… từ những người xung quanh. Đôi khi, tôi mặc định vì họ là gia đình, bạn bè, người có thể giúp nên họ phải có trách nhiệm với tôi. Không được như ý, tôi thất vọng, tôi đau khổ.
Tôi nhớ về những lời nói, những hành động đã làm tổn thương tôi và Mẹ. Đôi khi tôi cho phép mình đồng nhất với nỗi đau của Mẹ. Tôi oán trách, tôi hận thù.
Vậy là lúc trước, tôi như con thiêu thân lao vào những vọng tưởng, những cảm xúc tiêu cực. Khi nghe câu nói đó của thầy, không gian xung quanh tôi lúc ấy dường như ngừng lại. Chỉ… đơn giản vậy thôi sao? “Dừng. Lại. Đi!”
Câu nói ấy như tiếng chuông cảnh tỉnh đã đánh thức tôi u mê, tôi lạc lối. Cảm giác bình an đến ngay lập tức, ngay giây phút tôi dừng lại.
Không mong cầu, không phán xét, không nhìn về quá khứ, không hướng đến tương lai, tôi nên sống thật trọn vẹn ở giây phút hiện tại. Bây giờ và ở đây, không ai làm khổ tôi cả. Tôi biết tôi còn sống. Tôi còn sự nhận thức. Tôi đang bước những bước chân đầu tiên trên hành trình chuyển hóa để chữa lành.
Lần đầu tiên, tôi biết cách nương tựa vào chính mình.
Lần đầu tiên, tôi biết bình an chân thật đến từ bên trong.
6. Tôi đã hiểu vì sao khổ đế lại đến sớm với tôi như vậy
Từ những bài pháp thoại của Thầy Minh Niệm, Youtube “đề xuất” những bài giảng của Thầy Trần Việt Quân. Nếu như thầy Minh Niệm giải thoát tôi khỏi quá khứ, vọng tưởng tương lai để quay về với hiện tại. Thì thầy Quân đã chỉ ra cho tôi thấy, vì sao tôi lại phải chịu đựng sự khổ đế sớm như vậy.
Khi Hiểu luật Nhân Quả, luật Luân Hồi, luật Hấp Dẫn, tôi đã biết vì sao những nghịch cảnh, những con người đó lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Tôi hiểu những tập nghiệp sâu dày trong kiếp trước vẫn theo tôi trong kiếp này, tôi không học để vượt qua thì không ai có thể cứu tôi được. Thầy Minh Niệm và Thầy Quân đã giúp tôi biết cách nương tựa vào mình, tìm thấy bình an và hạnh phúc nơi chính mình. Mỗi ngày một chút, những lời pháp, bài giảng của các Thầy đã dần chuyển hóa suy nghĩ, và nhận thức trong tôi.
Tôi đã chia sẻ bài giảng của các Thầy cho Mẹ. Sau một thời gian, Mẹ vui vẻ và bình an trở lại. Mẹ nói với tôi: “Buông bỏ đi con. Bây giờ hiểu ra, Mẹ thấy cuộc đời này đẹp và đáng sống!”
Trở thành một con người mới - bình an tận sâu bên trong
Hơn 30 năm sống trong tăm tối và u buồn, tôi đã sống mòn và chờ ngày để chết. Bây giờ, tôi đã trở thành con người mới. Không nắm giữ quá khứ, không lo lắng cho tương lai, tôi tận hưởng giây phút ở hiện tại - tôi bình an và khỏe mạnh. Mọi biến cố xảy ra đều do Nhân - Quả. Chúng cho tôi những bài học sâu sắc để chuyển hóa chính mình và đổi thay cuộc đời.
7. Kết luận
Bạn thấy đó, trong hành trình chữa lành, tôi đã không dùng đến một viên thuốc hữu hình nào. Nhưng tôi đã dùng những “viên thuốc tinh thần”- những bài pháp, bài giảng của những vị Thầy hiền trí để chữa lành căn bệnh trầm cảm nơi tâm tôi. Quay vào bên trong để quan sát tâm, hiểu nguyên nhân và sự vận hành của tâm thức để chữa lành những tổn thương. Hy vọng câu chuyện của tôi sẽ giúp ai đó đã từng như tôi tìm thấy được hành trình của chính mình và chữa lành được vết thương trong lòng.
Các bài viết hay nên đọc
Nội dung: Bảo Ngân - Học viên Content 3 gốc
Biên tập: Khánh Vi
Comments